5h 30' p.m- tiếp nối
dòng hồi tưởng
Vào năm 1990, khi thị
trường bất động sản ở Mỹ đang xảy ra những biến động bất thường, có một người
đàn ông, một người đang trải qua 1 áp lực tưởng chừng có thể làm nổ tung bất cứ
1 khối óc nào-975 triệu USD sẽ không cánh mà bay nếu ông ta thất bại...
Sau 1 giấc ngủ dài sảng
khoái, ông ta trầm ngâm trong căn phòng vắng vẻ, ông ta tiến lại trước tấm gương
soi, 3 từ đã in lên trên mặt kính "Never give up!"...
Xuất hiện trong bộ
trang phục lịch thiệp, 1 lời nói vang lên trước mặt các cộng sự và những người
dưới quyền: "Focus on the solution, not the problem!"-Mệnh lệnh đã được
ban ra, hành động đã được thực thi, kết quả cũng đã xuất hiện... ông ta là ai?
Comfort Zone
Ta cũng đang ngồi 1 mình, nghiền ngẫm về bài viết
"There is No Failure, Only Learning Experience" mà AJHoge lấy từ
website LifeCoachesBlog.com. Cũng như bao nhiêu con người đi trước, ta tự hỏi rằng:
"Nếu cuộc đời này chỉ có thất bại mà không có việc học hỏi từ những thất bại,
thì nó sẽ như thế nào?"
Người ta luôn rón rén trong từng cử chỉ, luôn cẩn thận
trong từng hành động, và họ sẽ phát cuồng lên nếu biết rằng mình đã thất bại. Họ
sống trọn cuộc đời này bằng cách nhút nhát và lo sợ, bằng cách chịu đựng và
nghe lời, như thể họ sẽ bị nghiền nát ra thành từng mảnh nhỏ, nếu như họ bị kết
án: "Anh đã sai lầm, Chị đã thất bại, Cậu bị cách chức, Cô bị đuổi việc".
Người ta được giáo dục rằng: cắp sách tới trường, học
hành chăm chỉ, đạt được điểm cao, có được tấm bằng, xin được việc làm, tới
tháng lãnh lương... và chờ tới ngày được chết. Một sự tiến hoá đầy nhạt nhẽo và
buồn tẻ, khiến cho Người Mẹ Tự Nhiên cũng sẽ đau lòng và rên rĩ cho cuộc đời thống
khổ của những đứa con. Sẽ không có gì mới mẻ được tạo ra, sẽ không xuất hiện những
vị anh hùng, sẽ không xuất hiện những quyết định táo bạo, sẽ không có những
thành công vang dội... Và đương nhiên sẽ không có cuộc sống
Trái ngược lại, nếu người ta đặt câu hỏi rằng:
"Cuộc sống sẽ như thế nào nếu bạn chịu chấp nhận quan niệm: There is No
Failure, Only Learning Experience?"
Có 2 đứa trẻ cùng học lái xe đạp. Một đứa bị ngã vài
lần thì liền bật khóc, nó rên rĩ và chấp nhận đầu hàng bằng cách từ bỏ ước mơ học
lái xe đạp. Đứa còn lại, sau khi bị ngã thì dù thấy đau, nhưng nó đứng dậy và tự
hào rằng:" Cái lần cuối cùng mà nó ngã, thì ít ra nó cũng giữ được thăng bằng
trong vòng vài giây".
Cái khác biệt chính là ở chỗ đó, cái quyết định ai sẽ
thành công và ai là người thất bại cũng ở chỗ đó, đó là sự khác biệt về góc
nhìn, bỗng nhiên lúc này ta lại nhớ tới câu nói của Rich dad với Kiyosaki:
" What kind of world do you see?"
........................
Comfort Zone có thể hiểu nôm na, đó là vùng không
gian, là lĩnh vực, là thói quen.. mà chủ thể cảm thấy thoải mái và dễ chịu.
Hàng ngày bạn thích làm cái gì, hoạt động trong lĩnh vực nào, giao tiếp trong
môi trường xã hội nào... thì đó là Comfort Zone của bạn.
Cái quan trọng ở đây là kết luận của Tâm lý học và
Xã hội học: Tương ứng với mỗi 1 con người là mỗi 1 địa vị xã hội là mỗi 1
Comfort Zone . Điều này cũng có nghĩa là: nếu một con người muốn thay đổi những
kết quả mà họ đạt được thì họ bắt buộc phải thay đổi Comfort Zone
Để thay đổi Comfort Zone thì cũng chỉ có 1 con đường
duy nhất: học những tri thức mà mình chưa bao giờ học, tập luyện các kỹ xảo mà
mình chưa bao giờ có, giao tiếp trong môi trường xã hội mà mình chưa bao giờ đến...
Nếu bạn không làm được điều này thì đồng nghĩa với việc: kết quả bạn thu được
cũng không hề thay đổi.
Quy luật của sự phát triển
Sự phát triển là một phạm trù triết học dùng để chỉ
quá trình vận động phát triển từ thấp lên cao, từ đơn giản đến phức tạp, từ kém
hoàn thiện cho đến hoàn thiện hơn của sự vật.
Cái mấu chốt trong quy luật này là ở chỗ: Sự phát
triển không diễn ra theo con đường thẳng tắp từ dưới lên trên như phần lớn người
ta luôn quan niệm, mà nó phát triển theo con đường "xoáy ốc".
Sự phát triển theo con đường "xoáy ốc" ở
đây, có thể hiểu nôm na đó là " 2 bước tiến và 1 bước lùi ". Có một
nhà báo trẻ khi phỏng vấn Thomas J. Watson-người sáng lập ra IBM, "Làm
cách nào để ông có thể thành công nhanh như vậy?". Watson đáp lại với 1
câu nói cực kì nổi tiếng: “If you want to be successful faster, you must double
your rate of failure. Success lies on the far side of failure.”
Cho nên thật sự là điên rồ nếu như người ta muốn
thành công nhưng lại không dám đối đầu với khó khăn và thất bại. Ta tự hỏi lí
do tại vì sao, vì sao người ta cứ luôn né tránh khó khăn như 1 căn bệnh dịch, tại
sao người ta lại lo sợ thất bại, nhưng lại mong muốn được tiến lên? Có lẽ họ
cho rằng mình là một thứ gì đó cao hơn tự nhiên, có quyền vượt ra khỏi mọi sự
kiểm soát của các quy luật tự nhiên, nhưng họ quên mất 1 điều rằng, họ cũng chỉ
là 1 thành phần của tự nhiên, chịu sự chi phối của các quy luật như sinh, lão,
bệnh, tử
Quy luật phát triển theo đường "xoáy ốc"
cũng thông báo với mọi người rằng, muốn phát triển đi lên thì chỉ có 1 cách duy
nhất: mở rộng Comfort Zone. Muốn mở rộng được Comfort Zone thì như đứa bé tập
lái xe đạp, phải có vấp ngã, phải có khó khăn... thì mới chinh phục được những
thứ mà trước giờ ta chưa chinh phục được. Khi đã hoàn tất việc lái xe đạp, thì
đứa bé này đã đạt được 1 thành tựu nhất định, nếu muốn phát triển hơn nữa thì
nó lại phải tiếp tục mở rộng Comfort Zone bằng cách học lái xe máy, máy bay,
tàu thuỷ...
I have a dream
"Tôi không muốn trở thành 1 người công nhân,
làm việc đầu tắt mặt tối cho tới suốt đời. Tôi không muốn 1 cuộc đời phải dành
dụm từng đồng, từng xu để rồi tới lúc chết để lại cho con cái của tôi những món
nợ. Tôi không muốn như cha mẹ tôi phải lao động từ ngày này cho tới ngày khác
mà không có lấy 1 ngày nghỉ ngơi. Tôi không muốn con cái của tôi, sẽ như tôi
bây giờ chịu nỗi thèm khát về những thứ mình muốn ăn, những bộ đồ mình muốn mặc
nhưng lại không đủ tiền vì nhà tôi nghèo...
Tôi muốn cha mẹ của tôi sẽ tới dự trận đấu bóng mà
tôi tham gia, nhưng họ lại mắc bận vì làm việc. Tôi muốn được đi đến khắp nơi
trên thế giới, thay vì suốt đời làm việc để rồi chết ở 1 nơi. Tôi muốn được tự
do để làm những điều tôi thích, thay vì làm những điều mà người ta thích. Tôi
muốn có nhiều tiền để giúp đỡ những người đang mòn mỏi chờ đợi sự cứu trợ..."
Đây là ước mơ của Kiyosaki, và ông ta nói rằng, 1
trong các yếu tố mấu chốt quyết định bạn có thành công hay không là: bạn phải
có ước mơ hay lí do đủ lớn để có thể bẻ gãy mọi khó khăn trên đường đi.
Theo quy luật của sự phát triển thì khó khăn luôn xuất
hiện, hơn nữa nó là 1 điều hoàn toàn cần thiết nếu bạn muốn tiến lên. Không có
khó khăn, không có thất bại thì sẽ không có sự phát triển. Ước mơ càng lớn thì
khó khăn sẽ ập tới càng nhiều
Một lần nữa, lại 1 câu nói bất hủ của Thomas J.
Watson, khi người dưới quyền của ông ta đã phá sản 1 dự án hơn 10 triệu USD.
Ông này nói : "Tôi biết rằng ông sẽ đuổi việc
tôi vì số tiền thua lỗ, tôi thành thật xin lỗi và xin được rời khỏi công
ty"
Thomas J. Watson: "Anh đùa với tôi đấy à, tôi
đã tốn 10 triệu USD để dạy cho anh 1 bài học về kinh doanh, bây giờ hãy nói cho
tôi biết về ý tưởng kinh doanh mới của anh đi nào"
Giữa những người thành công và thất bại là 2 góc
nhìn về thế giới hoàn toàn đối lập. Một bên rụt rè lo sợ và tránh xa khó khăn,
thất bại càng sớm càng tốt. Bên còn lại thì đối diện và giải quyết nó càng sớm
càng tốt.
.......................
8h 30 p.m
Sau 3 h ngồi ghi lại những dòng hồi tưởng, tưởng chừng
như đã bị đứt quãng bởi tiếng động ồn ào xung quanh. Ta nhìn lại mình, ta tự hỏi:
"Còn muốn tiếp tục đi lên nữa hay không?"
..................
Bỗng nhiên lúc này ta lại nhớ tới người đàn ông đã
ghi lên mặt kính 3 từ "Never give up". Ông ta tên là Donald Trump, bạn
của Kiyosaki và hiện là tỉ phú của Mỹ với tài sản hơn 2 tỉ USD. Khi được hỏi rằng:
"Ông hãy miêu tả cuộc đời đầy sóng gió của mình trong 4 từ", Donald
Trump đáp: "Tôi sống hạnh phúc"
Donald Trump nói thêm, nếu cho ông ta 5 từ, ông ta sẽ
nói: "Tôi sống rất hạnh phúc"
................
Ta đã quyết định rằng mình sẽ tiếp tục đi lên, sẽ tiếp
tục mở rộng Comfort Zone bằng cách liên tục tiến tới các khó khăn và thách thức.
Và một khi khó khăn đã được xác định, thì ta cũng ghi lên bàn học của mình 3 từ:
"Never give up!".
Ta ghi lời hứa này "Never give up" vào ý
thức bằng cách suy nghĩ về nó 1 cách chủ động, ta lặp đi lặp lại lời hứa này
"Never give up", "Never give up", "Never give
up"... thật nhiều lần để nó chìm xuống tiềm thức, ta suy nghĩ về nó
"Never give up" một cách thật mãnh liệt để khởi động dậy phần vô thức.
Và giờ đây khi ta đối diện với khó khăn, tiềm thức sẽ đưa ra phản xạ
"Never give up", ý thức sẽ tính toán ra con đường sẽ bẻ gãy khó khăn,
vô thức sẽ trợ giúp bằng cách đưa ra cách giải quyết chính xác hơn nữa để khoan
thủng lấy bức tường khó khăn
...................
Ta mở toang cửa sổ, ta mở rộng tâm hồn, ta đón chào
khó khăn, ta tìm kiếm thách thức, ta vứt bỏ sợ hãi, ta tiến tới thất bại, ta vượt
qua thất bại, ta phá vỡ giới hạn... Và để giờ đây 1 cuộc chiến đấu mới lại được
bắt đầu