Nhân tiện hôm nay
Doremon sẽ viết 1 bài về cuốn sách mà AJ Hoge đã giới thiệu, nội dung của nó
không liên quan gì đến cách học Tiếng Anh, mà đó là "cách sống của 1 người
đàn ông đích thực". Cho nên rất có thể cuốn sách này sẽ đem lại cho các bạn
một sức sống mới, một nguồn năng lượng để ta tiếp tục trên con đường hướng đến
ước mơ. Nhưng Doremon cũng đưa ra lời cảnh báo về cuốn sách, tác giả của nó
cũng có nói, cuốn sách này chỉ dành riêng cho những ai dám sống, dám ước mơ,
dám hành động và dám sống thực với lòng mình-điều này hoàn toàn phù hợp với những
gì mà Doremon đã trình bày trong suốt topic, đó là vấn đề ước mơ. Tất cả mọi
bài viết của Doremon chỉ nhằm phục vụ cho những ai đã, đang và sẽ tiếp tục sống
cho ước mơ của mình, cho nên lời văn của nó hoàn toàn không phù hợp với những
ai thiếu điều kiện trên, nó sẽ rất ngông cuồng, ngạo mạn, ngang tàng và đầy sức
sống, bởi vậy các bạn hãy cân nhắc trước khi đọc
Title: The Way Of The
Superior Man
Language: English
Pages: 146
Author: David Deida
Đây là hình bìa
David Deida wrote, “
Most men make the error of thinking that one day it will be done. They think,
“If I can work enough, then one day I could rest.” Or, “One day my woman will
understand something and then she will stop complaining.” Or “I’m only doing
this now so that one day I can do what I really want to do with my life.”...
Đây là những lời mở đầu
cho cuốn sách này. Nếu bạn thuộc nhóm người kể trên, thì đây là thời điểm tốt
nhất để ta bắt đầu thay đổi. Thế giới luôn vận động điều đó có nghĩa là mọi sự
kiện không mong muốn có thể xảy ra cho ta bất cứ lúc nào. Cho nên nếu bạn cứ chần
chừ trong việc thực hiện ước mơ của mình vì 1 lí do nào đó thì có thể bạn sẽ chờ
đợi mãi mãi. David Deida nói, chúng ta đừng nên tin vào "những truyền thuyết"
rằng "vào một ngày đẹp trời yên bình nào đó ta sẽ thực hiện ước mơ của
mình". Có thể suốt cuộc đời của bạn sẽ không có lấy 1 ngày đẹp trời yên
bình nào, vì mọi điều không mong muốn có thể xảy ra. Bởi vậy đừng chờ đợi nữa,
hãy bắt đầu ngay từ bây giờ, từ khi đọc xong những dòng chữ này, thì hãy bắt
tay vào làm những điều mà ta yêu thích. Hãy hành động để theo đuổi ước mơ ngay
tại thời điểm này
Rất có thể mưa to gió lớn
sẽ xảy ra với bạn, những "sự cố" mà ta không mong muốn luôn đeo bám
bên mình... nhưng tất cả những điều này sẽ chẳng là gì cả, và chúng ta đừng nên
lấy những lí do như thế để chần chừ, để chờ đợi-đây là triệu chứng của những người
đàn ông yếu kém và bệnh hoạn (theo cách hiểu của David Deida). Để làm 1 người
đàn ông đích thực thì chúng ta không được phép chần chừ, phải hành động, phải đối
mặt với sóng to gió lớn, phải vượt qua nó, phải đập nát tất cả những trở ngại,
để rồi chúng ta sẽ đủ bản lĩnh để hiên ngang với đời, để thách thức những khó
khăn và để đạt được những điều mình mong muốn
Có 1 câu chuyện ngụ
ngôn về ông lão ở Nhật Bản mà Doremon nghĩ các bạn nên đọc:
"Ông lão đã được
50t, con trai của ông ta lấy 1 cô vợ người Anh, và vấn đề bắt đầu nảy sinh. Một
hôm, ông lão tìm đến 1 trung tâm dạy Tiếng Anh để đăng ký, cô này hỏi: "Cụ
đăng ký cho cháu của cụ phải không?". "Không, tôi đăng ký cho tôi, vì
từ khi con trai tôi lấy cô vợ người Anh, thì chúng nó suốt ngày chỉ nói Tiếng
Anh, mà tôi thì lại muốn hiểu nó nói cái gì". Cô này nhìn ông lão 1 lúc
sau đó trả lời: "Cụ đã được 50t, nếu học thì rất có thể 5 năm sau cụ mới
hiểu được Tiếng Anh". "Thế cô cho rằng nếu tôi không học thì 5 năm
sau tôi vẫn 50t hay sao?"
Dù bạn có ở hoàn cảnh
nào, đau khổ hay bị vùi dập, chơi bời hay hưởng thụ thì sau 1 năm nữa bạn cũng
lớn thêm 1 tuổi. Thế nhưng trong 1 năm này, nếu bạn nỗ lực không ngừng thì sau
1 năm bạn sẽ hái quả, bạn sẽ đủ khả năng để thay đổi số phận của mình. Trái lại
nếu bạn rên rĩ, than vãn về hoàn cảnh thì sau 1 năm nữa bạn sẽ phải tiếp tục
"bài ca số phận"-cho nên hãy chọn lựa
David Deida wrote,
"Your edge is where you stop, or where you compromise your fullest gift,
and, instead, cater to your fears"
Tất cả chúng ta ai cũng
mang nỗi sợ trong mình, sợ thất bại, sợ bị phê bình, sợ bị khác biệt với đồng
loại... Vì những nỗi sợ này mà chúng ta chấp nhận một cuộc đời an phận. Thế nhưng
sự thật là: "Có mấy ai hài lòng với cuộc đời hiện có của mình?". Câu
hỏi này chỉ bản thân chúng ta mới trả lời được, và "ta có thể dối người chứ
không dối mình". David Deida nói hầu hết chúng ta luôn chọn công việc an
toàn, nhưng chính "an toàn" lại giết chết đi những cảm xúc của cuộc sống.
Ngày nào cũng như ngày nào, ta vẫn mãi lập đi lập lại những hành động như thế,
và kết quả là người ta dần trở nên vô cảm, mọi sự hưng phấn, kích thích của cuộc
sống đã bị khoá chặt trong những công việc được cho là "an toàn". AJ
Hoge cũng nói về vấn đề này, những người thân trong gia đình của ông ta, những
người bạn thời còn làm giáo viên... họ không chán ghét công việc của mình-đây
là 1 điều may mắn , nhưng trái lại họ
cũng không yêu mến nó, đây chỉ là "trách nhiệm" mà họ phải làm để duy
trì cuộc sống
Trái lại AJ Hoge, ông
ta không sợ cho nên ông ta đã dám bỏ việc dạy học ở nhiều trường Đại Học và lập
ra Effortless English, ông ta yêu mến công việc mà ông ta đang làm, và ông ta
đang có những ngày tháng cực kì sôi động và hưng phấn. Kế hoạch của AJ Hoge là
1 năm 12 tháng thì 4 tháng ông ta dành riêng để đi du lịch khắp thế giới, để sống
những ngày tháng cho xứng đáng với cuộc đời mà ông ta luôn ao ước
Cho nên David Deida
khuyên chúng ta, hãy chấp nhận nỗi sợ-đây là điều bình thường, và hãy vượt qua
nỗi sợ để theo đuổi ước mơ của ta. Rất có thể bạn sẽ học hành thêm nhiều tri thức
mới để làm điều này, rất có thể bạn sẽ phải vượt qua nhiều hàng rào để tới đích,
nhưng chúng hoàn toàn có lợi, bởi vì: " Sống là để sống cho tốt, chứ không
phải sống là để chịu đựng"
Một khi bạn dám sống
cho ước mơ của mình thì không một điều gì đảm bảo rằng bạn sẽ thành công, những
nỗi sợ về sự thất bại, về việc trở thành "kẻ ăn bám" luôn ám ảnh. Đây
là 1 điều hoàn toàn bình thường mà bất cứ người nào cũng từng trải nghiệm, thế
nhưng bình thường hơn nữa là hầu hết người ta đều bỏ cuộc vì các nỗi lo sợ
trên, và kết quả là "họ phải kéo lê cuộc đời tàn tạ của mình cho tới chết".
Thế nên David Deida kêu gọi rằng đừng, đừng bỏ cuộc vì các nỗi sợ, vì khi bạn
làm điều này thì bạn đã "khoá chặt tài năng cũng như mọi cảm xúc về sự hưng
phấn". Hãy dám sống thực với lòng mình xem sao, hãy theo đuổi ước mơ của
mình xem sao, để rồi các bạn sẽ thấy rằng, nó không khó khăn cũng như đáng sợ
như chúng ta đã tưởng tượng đâu.
Còn thất bại ư? Hãy
quăng thuật ngữ "thất bại" vào thùng rác. Thuật ngữ "thất bại"
chỉ dành riêng cho những kẻ hèn yếu, là lí do mà "bọn yếu kém" luôn
đem ra để bào chữa cho các hành động của mình. "Tôi thất bại rồi... thôi
tôi bỏ cuộc"... "Tao thất bại rồi mày..."..." Em thất bại rồi
thầy"... Sau đó "bọn nó" tự ngồi lại an ủi lẫn nhau và bắt đầu
tìm cách bào chữa cho thất bại của mình, lúc này vô thức sẽ ra tay: tự lừa dối
bản thân. "Cộng đồng yếu kém này" sẽ dùng các lí luận cao siêu để chứng
mình rằng họ thất bại là hiển nhiên, vì "ai cũng thất bại", họ cho rằng
những vấn đề mà họ đang làm là cao siêu, là viễn tưởng... là chỉ có
"thánh" mới làm được... cho nên họ thất bại... và lúc này bọn nó sẽ
an ủi lẫn nhau bằng cách "nổ"... Cái này nếu muốn lấy ví dụ thì nhiều
lắm
Trái ngược lại, những
con người đích thực dám nghĩ dám làm, tràn đầy sức sống đại diện là Anthony
Robbins (có dịp Doremon sẽ viết về con người này), họ không bao giờ nói rằng
"Tôi thất bại". Thay vào đó là thuật ngữ "kết quả", nếu kết
quả này là tốt thì lần sau ta tiếp tục áp dụng, nếu là xấu thì phân tích lí do
vì sao và lần sau đừng lặp lại hành động như thế. Và cứ thế họ hành động liên tục
để theo đuổi ước mơ của mình, nếu kết quả đạt được không như mong muốn thì rút
tỉa và tiếp tục cho tới khi thành công, thay vì nản lòng bỏ cuộc và ngồi
"nổ" với nhau
Rất có thể Doremon sẽ
còn viết và giới thiệu cho các bạn vài cuốn sách nữa, nhưng điểm chung giữa các
cuốn sách và bài viết đều là: kêu gọi người đọc hãy đập đổ những thứ ù lì, trơ
cứng như đá đang tồn tại xung quanh ta, những quan niệm về an phận thủ thường,
những suy nghĩ về "kính trên nhường dưới". Tom Peters-một trong những
chuyên gia hàng đầu về mảng Management đã phát biểu: "Chúng ta đã qua thế
kỷ 21 rồi". Vì qua thế kỷ 21 nên làm ơn hãy để những "tri thức của thế
kỷ 20 trở về trước được nằm trong viện bảo tàng". Hãy mang cuộc phiêu lưu
vào đời bạn, hãy mang niềm khoái cảm vào công việc hàng ngày của chúng ta, hãy
mang sức sống vào mỗi 1 ngày mà ta được tồn tại, vì "sống là để sống cho tốt,
chứ không phải sống là để chịu đựng"