Ta lại tiếp tục viết những gì muốn viết, thế nhưng
có nên không? Có sai lầm không khi những điều ta sắp làm tưởng chừng như không
thể? Ta sợ hãi những dòng suy nghĩ này, ta muốn xua đuổi chúng đi thật xa và
khoá chặt chúng vào những khoảng không gian vô định...
Chúng làm ta phát bệnh, làm ta nhớ về những ngày
tháng xa xưa, nơi ta bị nhồi nhét vào não những dòng suy nghĩ như thế: em không
làm được đâu, mày không làm được đâu, cậu không làm được đâu... Ta lại nhớ về
những cột mốc trong đời mình, nơi ta gặp những người đàn ông thực thụ, những
con người đã thay đổi số phận của ta mãi mãi
Kể từ những ngày tháng đó, ta tập ước mơ như 1 đứa trẻ
bi bô tập nói, ta tập đi trên đôi bàn chân mình như một người chưa hề biết đi,
ta tìm kiếm tự do như 1 tù nhân đang chờ ngày vượt ngục...
Anthony Robbins-ta có thể hỏi ông vài điều được
không, bản thân ông là 1 kẻ bỏ học nhưng ông đủ bản lĩnh để mang ước mơ đến cho
người khác, ông đủ khả năng khiến người ta dám sống cho đời mình, ông đã làm
cách nào để những con người bình thường nhất cũng dám bước qua thử thách: đi
chân trần trên than nóng? Ta cũng muốn làm như ông... ông đến với người khác bằng
cả trái tim và hành động, còn ta ta chỉ có ngôn từ và cảm xúc. Hay tại vì nơi
ông đang sống, người ta cổ vũ tự do, khuyến khích mơ ước, còn nơi ta đang sống
họ cổ vũ cái gì?
Những triệu chứng ngày nào lại bắt đầu tái phát, tim
đã đập nhanh hơn, màu mắt cũng đang dần thay đổi, động tác đã trở nên cứng nhắc...
"Không làm được đâu, không làm được đâu..." Căn bệnh cố hữu này tưởng
chừng đã chấm hết, thế nhưng xem ra chúng vẫn còn quá dai dẳng, chúng tồn tại
trong bản thân ta như 1 gánh nặng, như 1 món nợ mà ta đã trót mang vào mình...
Và lúc này đây, chúng làm ta buồn nôn, chúng làm ta phát bệnh...
Ta đã trở lại trạng thái bình thường, nhịp tim đã bắt
đầu ổn định, động tác cũng mềm mại hơn trước... như một đứa bé đang được ru ngủ
trong vòng tay nàng ước mơ, ta ôm chầm lấy nàng, vuốt ve từng sợi tóc, vẽ vời một
tương lai... không gian đã ngưng đọng, thời gian cũng dừng trôi, mọi vật đã trở
về vị trí vốn có của nó...
Bỏ Lại Quá Khứ
Ta bước vào một thế giới mà ở đó kí ức không tồn tại,
ta vứt sạch chúng đi. Lúc này quá khứ chỉ là một cái gì đó được biết tới qua
sách vở và các văn kiện lịch sử dày cộm trên giá. Để biết mình là ai thì người
nào cũng mang theo bên mình một cuốn sổ để ghi chép về cuộc đời, phải đọc lại mỗi
ngày và tua tới tua lui mới biết bố mẹ mình là chi, dòng dõi cao sang hay hèn
kém, học hành giỏi dang hay dốt nát và đã làm nên được trò trống gì trong cuộc
đời. Với họ nó là vật bất li thân, không có một cuốn sách đời mình như thế thì
họ chỉ là một bức ảnh trong nháy mắt, một bóng ma vô thần, một linh hồn vô cảm
Trong quán cà phê nọ, thỉnh thoảng người ta lại nghe
thấy tiếng la hét kinh khủng của một ông nào đó khi phát hiện ra mình đã làm điều
ác từ hai hôm trước, tiếng thở dài tiếc nuối của một bà già khi biết rằng có một
ông hoàng đã theo đuổi mình trong dĩ vãng, tiếng khoe khoang của một bà khác về
những gì đã đạt được trong quá khứ
Khi màn đêm buông xuống thì có người còn đọc lại quyển
sách của đời mình, một số khác thì vội vã ghi chép lại những sự kiện mới xảy ra
trên trang giấy trắng. Theo thời gian quyển sách của đời người cứ dày lên đến nỗi
người ta đã không còn can đảm để đọc hết từ đầu đến cuối, những ông già bà cả
đành phải lựa chọn một cách đắn đo để biết được khúc đầu khúc cuối của mình ra
sao
Có những người khác thì họ thôi không thèm đọc nữa,
họ từ bỏ hết mọi kí ức trong quá khứ, họ đốt cháy cuốn sách ghi chép về đời
mình, họ cho rằng quá khứ họ có nghèo hay hèn, có ngu hay dốt, có si tình hay
chưa hề yêu... thì tất cả đều không quan trọng, họ luôn bước đi một cách thoải
mái và nhẹ nhàng, vì không phải mang theo một kí ức nào bên mình, họ cảm thấy
nhẹ nhõm biết bao, họ đang sống như một người đầy khát khao trong việc tìm hiểu
thế giới, cuộc hẹn hò nào cũng là cuộc hẹn hò đầu tiên, cái hôn nào cũng là cái
hôn đầu tiên... họ cảm thấy mình hạnh phúc...
Ta cũng là một người trong số họ, ta cảm ơn tất cả về
những gì đã được học từ trước đến giờ, ta cảm ơn tất cả về những điều mà ta đã
trải qua. Ta xin nhường lại những lời giảng dạy về nhẫn nhục và cúi đầu, về cắn
răng và cam chịu... cho người khác. Ta tạm biệt với quá khứ, ta tìm đến với tương
lai, ta chia tay với nhà tù... để tìm ra một lối thoát
Một Lời Thách Thức
Vào một ngày nọ, tờ báo L.A. Times Reporter có đăng
một mẫu tin: " Hãy gởi tôi đến bất cứ một thành phố nào trên nước Mỹ, lấy
sạch toàn bộ số tiền của tôi và chỉ để lại 100 USD kèm theo 72h, sau đó tôi sẽ
mua cho bạn những căn nhà cực kì giá trị"
Sau đó một thời gian, lời thách thức tiếp theo lại
xuất hiện: "Hãy gửi cho tôi một nhóm người thất nghiệp, không có trình độ
đại học... cho tôi 2 ngày để đào tạo họ, và trong 90 ngày tiếp theo họ sẽ đủ khả
năng để đứng vững trên đôi bàn chân của mình"
Ông ta hỏi người bạn: "Anh có thể đi phát những
tờ rơi này giùm tôi không?"
"Ông có thể chọn tôi cùng vài người bạn khác để
làm thí nghiệm, chúng tôi cũng thất nghiệp, cũng có ước mơ... chúng tôi có đủ mọi
điều kiện mà ông cần"
"Bởi vì anh còn quá trẻ, có trình độ Đại học...
tôi không cần những người như thế, bởi vì tôi muốn chứng minh cho những ai theo
dõi sự kiện này 1 sự thật: cho dù bạn là ai thì chỉ cần bạn có trong tay công
thức làm giàu thì bạn cũng làm được"
Vài ngày sau, vài trăm người tụ tập theo đúng điểm hẹn.
Họ ngồi chờ đợi người đàn ông này xuất hiện, thời gian lặng lẽ trôi qua...
1h... 2h... 3h. Có nhiều người phát điên lên và lần lượt kéo nhau ra về. Riêng
ông ta, ở một nơi kín đáo trên khán đài theo dõi từng sự kiện
4h trôi qua còn đúng 28 người trụ lại, lúc này ông
ta mới bước ra và hỏi: "Tại sao các bạn không bỏ cuộc ra về như những người
khác?"
"Chúng ta muốn tìm kiếm cơ hội và cơ hội sẽ đến
nếu bạn đủ lòng kiên nhẫn"
Sau quá trình sàng lọc tiếp theo, ông ta chọn ra 5
người trong số 28 người sót lại, họ đều là những công nhân làm thuê, không được
ăn học tới nơi tới chốn, đều qua tuổi 40
Sau khi kết thúc sự kiện, người phụ tá hỏi: "Tại
lại ông lại chọn 5 người này?"
"Bởi vì tôi nhìn thấy trong ánh mắt họ có tia lửa!"
Con người ngạo mạn này tên là Robert Allen, và ông
ta luôn làm được những gì mà ông ta nói: cho dù bạn là ai thì bạn cũng đủ khả
năng để đứng vững trên đôi bàn chân của mình, nếu bạn có trong tay công thức
Hai Mặt Đối Lập
Tất cả mọi sự vật và hiện tượng trên thế giới đều chứa
đựng trong mình nó những mặt trái ngược nhau, và chúng được gọi là 2 mặt đối lập
như: thiện-ác, đen-trắng, cao-thấp...
Mặt đối lập là những mặt có những đặc điểm, những
thuộc tính, những tính qui định có khuynh hướng biến đổi trái ngược nhau, chúng
tồn tại 1 cách khách quan trong xã hội và tư duy
Hai mặt đối lập của thực thể vật chất là chìa khoá để
các bạn tiến gần đến nhóm 10%. Lí do như sau:
Bất cứ một khó khăn nào xuất hiện trong cuộc đời thì
cái thứ lộn ngược với nó luôn tồn tại: khó khăn lớn bao nhiêu thì giá trị của
nó càng lớn đến bấy nhiêu. Lúc này các bạn có muốn từ chối khó khăn hay không,
cách xa thất bại hay không? Riêng nhóm 10% thì không bao giờ bởi vì họ luôn luyện
tập khả năng: nhìn vào mặt trái của vấn đề
Khi đọc đến những dòng này, các bạn có thể trút bỏ được
gánh nặng nếu như muốn bước vào nhóm 10%, bởi vì các bạn đụng chạm càng nhiều
khó khăn, thất bại càng nhiều thì đồng nghĩa với việc các bạn sẽ tiến lên nhanh
1 cách kinh khủng, với điều kiện: phải luyện tập khả năng nhìn vào mặt trái của
vấn đề
Friedrich Nietzsche-nhà triết học Hiện sinh đã viết
, ‘‘What doesn’t kill me makes me stronger"
Hãy nhớ lại câu nói về thất bại của Thomas J.
Watson-người sáng lập IBM, đối với ông ta thì việc bạn thất bại là hoàn toàn cần
thiết, nhưng sẽ là vô bổ nếu bạn không học hỏi được gì từ các khó khăn và thất
bại
Do vậy lúc này các bạn luôn tiến về phía trước trong
cả 2 trường hợp sau:
1. Gặp điều kiện thuận lợi thì "nương theo sức
gió" để đi lên
2. Gặp khó khăn, thất bại thì "tìm ra mặt
trái" của nó để đi lên
Nếu các bạn không luyện tập cũng như không có khả
năng "tìm ra mặt trái" thì các bạn không bao giờ làm được điều mình
muốn. Trái ngược lại khi đã có khả năng này thì không sớm thì muộn cũng tới
đích-đây là lí do khiến rất nhiều người trong nhóm 10% dù có thất bại 100 lần,
họ sẽ tiếp tục lần 101 và cứ thế cho đến khi thành công. Bởi vì những thành
công vang dội, những thành tựu phi thường là kết quả tích luỹ của những thất bại
nhớ đời
Hai mặt đối lập còn cung cấp cho các bạn chiếc chìa
khoá ngàn vàng sau đây: bất cứ 1 câu hỏi nào cũng tồn tại câu trả lời tương ứng
với nó. Một người được gọi là cao khi có sự tồn tại của người lùn, một vật được
gọi là ngắn khi so với vật dài, một hành động được gọi là ác khi tồn tại những
hành động tốt. Hai mặt đối lập luôn tồn tại trong sự thống nhất: sự tồn tại của
cái này phải lấy sự tồn tại của cái kia làm tiền đề. Cho nên một câu hỏi được gọi
là câu hỏi khi có sự tồn tại của câu trả lời, cái này còn thì cái kia còn, cái
này mất thì cái kia mất
Ứng dụng sau đây: tôi thiếu tiền, tôi gặp khó khăn,
công ty suy thoái, đất nước nghèo đói. Tất cả những câu này đều được đặt thành
câu hỏi:
1. Vì sao tôi thiếu tiền?
2. Vì sao tôi gặp khó khăn?
3. Vì sao công ty suy thoái?
4. Vì sao đất nước nghèo đói?
Tương ứng với 4 câu hỏi trên là 4 câu trả lời duy nhất,
và các câu trả lời này là tồn tại, nhiệm vụ còn lại là tìm cho ra chúng. Khi đã
tìm ra câu trả lời, thì câu hỏi cũng biến mất, lúc này vấn đề giải quyết xong:
tôi hết thiếu tiền, tôi hết gặp khó khăn, công ty hết suy thoái, đất nước hết
nghèo đói
Mặc dù chỉ có vài dòng ngắn ngủi, nhưng thông điệp của
nó lại hết sức sâu xa: dù bạn có ở hoàn cảnh nào, có là cái gì đi nữa thì tự
nhiên cũng không hề quan tâm, bởi vì mặt trái của nó luôn tại. Nếu bạn luyện
thành công năng lực "Nhìn vào mặt trái-tìm ra lời giải" thì bạn có thể
có được bất cứ cái gì mà bạn muốn
Cho nên quan niệm:
Tôi không bao giờ có được thứ tôi muốn là quan niệm
của nhóm "nghèo"
Làm cách nào để có được thứ tôi muốn? là câu hỏi của
nhóm "giàu"
Nếu ai đó có đọc sách Toán học thì các bạn sẽ bắt gặp
những thông điệp sau: Bài toán này không có lời giải... Đối với những bài toán
bí ẩn của nhân loại thì cũng có 2 trường hợp
1. Bài toán này mãi mãi không có lời giải, vì bản
thân nó không phải là câu hỏi. Điều này Logic học gọi nó là: Sai lầm trong tư
duy nhận thức. Có nghĩa là dưới góc nhìn của Logic học thì không phải câu nào
cũng được gọi là câu hỏi, còn đối với tư duy thông thường của con người thì nhiều
khi "tư duy bậy", như các thí nghiệm của Tâm Lí học, cũng cùng 1 vật
có kích thước vật lí như nhau, nhưng nhìn ở các góc độ ánh sáng khác nhau thì mắt
người lại cho rằng kích thước của chúng khác nhau
2. Bài toán này chưa ai giải được, vì nhân loại chưa
tìm ra người đủ bản lĩnh còn bản thân câu trả lời cho bài toán là tồn tại
Ứng dụng tiếp theo:
Vì tính chất 2 mặt nên nếu mối quan hệ nào đó, người
bạn nào đó, hành động nào đó, môn học nào đó... không góp phần giúp bạn đạt được
thứ mình muốn thì đồng nghĩa với việc nó rất tai hại, cho nên ta phải sớm loại
hết mấy thứ này ra khỏi cuộc đời nếu muốn đi lên
Ta có thể minh hoạ bằng câu nói sau: Nếu bạn thất bại
trong việc tạo dựng cho mình 1 kế hoạch để thành công thì đồng nghĩa bạn đã
thành công trong việc tạo dựng cho mình 1 kế hoạch để thất bại
Câu hỏi còn lại: làm cách nào để tìm ra câu trả lời
cho những câu hỏi mà bạn đối mặt? Bạn sẽ làm được điều này nếu bạn sở hữu trong
tay những công cụ tư duy đủ mạnh-người viết bài sẽ cung cấp cho bạn đọc khi có
dịp. Nhưng trước hết giữa câu hỏi và câu trả lời có các đặc điểm sau:
1. Câu hỏi đã xuất hiện: khó khăn, nghèo đói, đau khổ...
thì câu trả lời tương ứng cũng xuất hiện theo
2. Câu hỏi càng khó khăn thì giá trị của nó càng lớn
và việc tìm ra câu trả lời càng khó
Nhà triết học William Occam đã đưa ra nguyên tắc cốt
lõi cho điều này thông qua qui tắc: Con dao cạo Occam-Câu trả lời chính xác nhất
luôn luôn là câu trả lời đơn giản nhất. Cho nên trên con đường đi tìm câu trả lời
thì các bạn đừng nên làm cho mọi thứ trở nên phức tạp, có nghĩa là câu trả lời
nào mà dễ làm, dễ thực hiện... thì nó mới là câu trả lời cần tìm. Còn nếu câu
trả lời mà phức tạp, khó khăn... thì nên tìm ra câu trả lời khác
Và một lần nữa nhắc lại Nguyên lí 20/80: Làm ít được
nhiều-chỉ làm những thứ quan trọng, cốt lõi nhất
Để kết thúc bài viết, xin trích dẫn một đoạn trong Đạo
Đức Kinh của Lão Tử
Chương 2
Thiên hạ đều biết tốt là tốt thì đã có xấu rồi
Đều biết lành là lành thì đã có cái chẳng lành rồi
Bởi vậy
Có với không cùng sinh
Khó và dễ cùng thành
Dài và ngắn cùng hình
Cao và thấp cùng chiều
Giọng và tiếng cùng họa
Trước và sau cùng theo
Vậy nên thánh nhân dùng vô vi mà xử sự
Dùng bất ngôn mà dạy dỗ
Để cho vạn vật nên mà không cản
Tạo ra mà không chiếm đoạt
Làm ra mà không cậy công
Thành công mà không ở lại
Vì bởi không ở lại
Nên không bị bỏ đi