Hôm nay Doremon sẽ viết về chủ đề này: “Why is that
important?”
Trước khi viết, Doremon xin nói vài điều để các bạn
khỏi hiểu lầm về bài viết này cũng như các bài viết tiếp theo. Trong phương
pháp Effectless English thì phần lớn nội dung hoàn toàn không liên quan gì đến
cách học tiếng anh, mà hầu như đó là quan điểm của AJ Hope về cuộc sống. Thế tại
sao ông ta phải lồng các bài viết này vào? Vâng, có lí do của nó. Bởi vì những
thứ này là cần thiết cho việc chinh phục tiếng anh, nên Doremon sẽ mổ xẻ về nó,
điều này đồng nghĩa với việc Doremon sẽ “tuyên truyền” về cách sống được cho là
tốt đẹp của AJ Hope mà Doremon cũng đồng tình. Nhưng vấn đề đặt ra ở đây là gì?
Đó là các bạn có đồng tình hay không? Không 1 ai biết, cho nên Doremon viết
trên tinh thần tôn trọng tất cả mọi người, và không có ý định “dạy đời” ở đây.
Hầu như thành viên trong HVA đều qua 18t, cho nên các bạn có trách nhiệm trong
suy nghĩ và hành động của mình. Nếu các bạn thấy quan điểm được trình bày là
hay, là tốt thì ta tiếp thu, trái ngược lại thì đọc xong rồi cười thầm vài tiếng.
Cũng như nếu ai đó đang học tiếng anh theo phương pháp truyền thống, thấy mình
có sự tiến bộ vượt bật, thì đừng nên học theo Effectless English làm gì và ngược
lại
Giới thiệu sơ lược về AJ Hope: (Doremon viết văn
theo kiểu này nhá )
Cũng như bao giáo viên khác, AJ Hope luôn được đào tạo
theo phương pháp hàn lâm về cách giáo dục và suy nghĩ, cho nên trong những ngày
tháng đầu tiên đi dạy thì ông ta cũng không nổi bật gì so với các giáo viên còn
lại. Thế nhưng trong thời gian đi dạy, AJ Hope đã thay đổi, ông phát hiện ra hầu
hết các học sinh học tiếng anh luôn có biểu hiện lạ thường như: chán nản, ngán
ngẫm, bỏ học… và tỉ lệ này luôn cao hơn so với các môn còn lại. Thế là ông ta tự
hỏi “Nguyên nhân từ đâu?”… “Em A, vì sao em bỏ học”
A: “Em chán học lắm thầy”
Thế em B
B: “Em ghét môn tiếng anh lắm thầy”
Còn em C
C: “Em ghét học ngữ pháp lắm thầy”
….
Thế là ông ta bắt đầu trò chuyện với học sinh, ông
ta vứt các giáo trình dạy học vào sọt rác, vứt bảng điểm vào đống giấy vụn… Và
bắt đầu kể các câu chuyện bằng tiếng anh, ông ta la hét, khua tay múa chân… Thật
không ngờ điều này lại khiến lớp học của AJ Hope luôn thu hút được lượng học
sinh đông nhất. Thế nhưng vấn đề lại nảy sinh. Kì thi đã tới, làm sao đây khi
mà giáo trình đã nằm trong sọt rác, suốt ngày thầy trò tán gẫu? A J Hope cười
thầm và cho toàn bộ lớp điểm A. Sau khi bảng điểm được gởi lên thầy hiệu trưởng
tại một trường học Thái Lan. Ông này nhăn nhó: “Anh không biết luật của trường
à? 10% điểm A, 20% điểm B, 50% điểm C và số còn lại được nhận điểm D?
AJ Hope phản kháng: “Tất các học trò trong lớp học của
tôi đều xứng đáng điểm A”
Thế là 1 cuộc xung đột xảy ra-cuộc chiến giữa cái cũ
và cái mới. AJ Hope chấp nhận rời khỏi công việc dạy học ở Thái Lan, vì ông ta
đã dám “Ném các giáo trình được bộ giáo dục cấp vào thùng rác”
Đến tận bây giờ AJ Hope vẫn thường đặt câu hỏi cho
các nhà giáo dục: “Tại sao anh phải sử dụng cuốn sách này, tại sao anh phải sử
dụng cuốn sách kia?”
Sau khi rời khỏi Thái Lan, AJ Hope được ưu tiên dạy
học cho 1 trường ở Mỹ, và ông được tự do dạy theo ý mình muốn, nhưng ông bắt buộc
phải chấm điểm học sinh theo phương pháp truyền thống, và điều này làm ông ta
phát “bệnh”. Thế là ông ta lại bỏ và Effectless English ra đời
Người này là 1 con sư tử các bạn à, một kẻ chỉ muốn
đi bằng 2 chân để tự do và sống theo ý mình muốn. Trong con người vốn dĩ vô
danh, không có gì nỗi bật này lại ẩn chứa những kiến thức mà Doremon xin được
cúi đầu ngưỡng mộ, vì một con đom đóm tuy nhỏ nhưng không có nghĩa là nó không
phát ra ánh sáng
Có bao nhiêu người tin vào câu chuyện trên?
Cuộc chiến không khoan nhượng: cái cũ vs cái mới
Theo các nghiên cứu khoa học thì 80% thành công
trong tiếng anh bắt nguồn từ: "Non‑Linguistic
Factors”. Đó là các yếu tố như tình cảm, cảm xúc, sự hưng phấn... và 20% còn lại
bắt nguồn từ giáo trình ta học, cái lớp ta ngồi, phương pháp ta dùng. Đây là lí
do tại sao AJ Hope đã viết một lượng lớn bài để làm bùng cháy lên niềm đam mê của
chúng ta, để nhen nhóm lên ngọn lửa nhiệt thành về cuộc sống. Và nội dung của
bài viết hôm nay: "Why is that important?" là để Doremon tâm sự với
các bạn về vấn đề này. Tất cả chúng ta hầu hết đều bỏ quên nó. Tôi muốn học
English, tôi muốn giáo trình này, tôi muốn phương pháp kia.... muốn thì nhiều lắm.
Nhưng mục tiêu của cái muốn này là gì? Cái muốn này có khơi gợi niềm đam mêm
trong việc học hành của ta hay không? Không một ai chịu hỏi và cũng không một
ai trả lời
Chúng ta được sinh ra, chúng ta đến trường, chúng ta
được giáo dục, chúng ta bị "nhồi nhét", rằng phải học cái này, phải học
cái kia, phải có cái bằng, phải làm lương cao, phải lấy vợ đẹp, phải đi nhanh để
theo kịp thời đại... Nhưng sau đó rồi thì sao? Chúng ta dần trở nên vô cảm, ước
mơ đã trở nên xa vời và cái còn lại chỉ là "gánh nặng của trách nhiệm".
Nietzsche (nhà triết học hiện sinh) đã từng thốt
lên: "Đối với các nhà tư tưởng của chúng ta, điều kì lạ là vấn đề thúc
bách nhất không ai chịu giải quyết: công việc của họ có ích lợi gì và cho mục
đích gì?"
Hầu hết chúng ta học anh văn là chỉ để qua bài test,
vì "buộc" phải học, vì để có tấm bằng, để xin được việc, để làm lương
cao. Nhưng vấn đề lại là ở chỗ này, khi bạn học với động cơ như vậy, đồng nghĩa
với việc bạn không có niềm đam mê thực sự vào tiếng anh-và đây là lí do lớn nhất
khiến bạn thất bại. Chúng ta hãy làm rõ chỗ này. AJ Hope cùng với nhiều giáo
viên có cùng tư tưởng như ông đã quan sát: những học sinh lạc quan, có động cơ
chính đáng luôn là những người thành công và ngược lại. Cái thú vị ở đây là: nếu
bạn học để lấy tấm bằng thì sau khi đạt được tấm bằng bạn có học tiếng anh nữa
hay không? Mấu chốt là ở đó: những người học vì những động cơ kể trên, luôn bỏ
cuộc giữa chừng vì nản hay đã đạt được những điều họ muốn
Cho nên không phải là vô lý khi AJ Hope đã viết rất
nhiều bài với cùng 1 nội dung: làm bùng cháy lên ngọn lửa đam mê học tiếng anh
trong mỗi chúng ta. Hãy quên đi những động cơ kể trên, nếu bạn chỉ muốn học cho
biết, cho qua bài test, cho lấy tấm bằng thì đừng nên học Effectless English.
Phương pháp này chỉ dành riêng cho những ai muốn trở thành Master-dùng tiếng
anh như tiếng mẹ đẻ. Cho nên AJ Hope mới dày công nghiên cứu để cho ra đời
Effectless English-thật sự là một phương pháp tuyệt vời xứng đáng với công sức
mà AJ Hope bỏ ra
Vậy lí do chính đáng ở đây là gì? AJ Hope đã gợi ý,
hãy tưởng tượng thật tuyệt vời biết bao khi bạn chinh phục được tiếng anh, nếu
bạn đã có gia đình bạn có thể giúp vợ (chồng), con cái đạt được trình độ như bạn,
để rồi con bạn có được rất nhiều cơ hội trong tương lai, nếu bạn còn độc thân,
bạn có thể hẹn hò với ai đó ở nước ngoài. Bạn có thể đặt chân lên Châu Âu, được
đến những nơi mà bạn chỉ được thấy qua sách vở, nếu có dịp bạn có thể qua Mỹ để
gặp AJ Hope và trò chuyện với ông ta, hay với bất kì ai nổi tiếng mà bạn được
biết qua báo đài. Hay bạn có thể kết bạn ở đâu đó trên hành tinh này bằng tiếng
anh qua các trang mạng xã hội, yahoo... và mời họ về nhà mình chơi.... Hay bạn
có thể đọc được những cuốn sách mà ngôn ngữ của bạn không hề có... Còn nhiều lắm...
Những lí do này đáng giá hơn nhiều so với việc học vì bị "buộc", hay
để làm bài test
Khi mục tiêu đã có thì lúc này bạn mới đủ sự kiên
trì để học tiếng anh qua ngày qua tháng và cuối cùng là thành công, sau đó bạn
hãy thực hiện ước mơ mà mình muốn. Nếu các bạn đã đọc đến dòng chữ này thì hãy
dừng lại vài phút để suy ngẫm: "Tại sao tôi phải học tiếng anh?".
Doremon xin tâm sự thật lòng với các bạn, dù có muốn giúp các bạn đến đâu đi nữa,
nhưng các bạn không có ước mơ, không có hoài bão thì Doremon không giúp được. Rất
có thể vài người sẽ cười to: "Uớc mơ là gì? hoài bão là gì? thực tế chút
đi anh bạn ơi, thế kỷ 21 rồi, thức dậy đi, đây là thời đại của kỹ thuật số, của
máy tính, của xe hơi, của ngực to, mông bự, thời đại của ước mơ chỉ là trong mơ
thôi". Vâng, không ai phê bình luận điểm này được, nhưng cốt lõi của AJ
Hope và Doremon là không riêng gì trong tiếng anh, mà ở bất kì lĩnh vực nào.
Thiếu ước mơ thì bạn sẽ không có nguồn năng lượng để thức khuya, dậy sớm, để học
hành từ ngày này qua tháng nọ. Sức đâu mà ngày nào Doremon cũng học 16t-từ ước
mơ mà ra
Khi bạn chọn ước mơ, hãy chọn ước mơ càng lớn càng tốt,
thậm chí là điên rồ, điều này hoàn toàn có lợi-vì nó sẽ kích thích nguồn năng lượng
tiềm tàng trong bản thân. Và đâu đó trong Effectless English đã nói:
"I
once read that a worthy and powerful goal should both terrify and inspire you.
If you don't feel both excited and scared, it's probably not a worthy goal. I
agree. Perhaps you also have big dreams. Maybe you also dream of starting your
own business.. or writing a book.. or going on a great adventure.. or asking
out a girl or guy... or studying abroad. Perhaps you've hesitated to try
because actually pursuing the dream terrifies you. Or maybe the fear of failure
scares you
If
so, you should realize that this is good. The fear is good. Your terror is a
good sign, it means you have chosen a worthy goal
My
best advice to you is the accept that fear. Accept it, but don't let it stop
you. Whatever your dream, be terrified, but don't give up. Be terrified, and
then do it.
Because
the best antidote to fear- is action"
Các bạn hãy ước mơ đi đã, hãy mang lại cảm giác
thích thú và hưng phấn khi học tiếng anh đi đã, hãy tìm ra lí do nào đó khiến
ta thức khuya dậy sớm để học tiếng anh đi đã, rồi Doremon sẽ viết tiếp các phần
còn lại, vì "80% thành công trong tiếng anh bắt nguồn từ: "Non‑Linguistic Factors”. Đó là các yếu tố như tình cảm,
cảm xúc, sự hưng phấn... và 20% còn lại bắt nguồn từ giáo trình ta học, cái lớp
ta ngồi, phương pháp ta dùng"