Khi Người Thầy Đã Sẵn
Sàng
Người Học Trò Xuất Hiện
Thiên Ân ngừng lại ngắm nghía chiếc lư mạ vàng mà ông đã mua ngày
nào ở Bombay.
Một tác phẩm nghệ thuật toàn mỹ, ông Hoàng người Ấn đã phê bình khi ông trầm
trồ. Trong phút cao hứng, ông đã trả hơn 600 ngàn đô la cho một món hàng, mà
giờ đây, dù nó vẫn lộng lẫy kiêu hãnh với vị trí độc đáo trên bờ thành cạnh
chiếc lò sưởi to rộng, ông thấy nó có vẻ gì thật lạnh lẽo và cô đơn. Ông chợt
nhìn bóng mình phản chiếu trên chiếc lư vàng.
“Chỉ có cặp mắt là còn giữ được thanh xuân”, ông nghĩ thầm khi quay bước ra khỏi căn phòng đọc sách. Hơn 20 ngàn bộ sách, đóng gáy mạ vàng, xếp ngăn nắp trên những kệ có cửa kính, cao đến nóc nhà. Một chiều cao vĩ đại, trên 20 mét. Để lấy sách, người ta phải đứng trên một bậc thang máy tự động, chạy lên xuống hay ngang dọc. Nhưng thực ra, tất cả những kiến thức của thế gian này chỉ là một trưng bày cho đẹp mắt tòa nhà. Ông vừa mua một hệ thống điện toán mới nhất, trong đó ông có thể đem ra trước mặt bất cứ trang sách nào của 20 ngàn cuốn sách cổ điển bằng một cái bấm nút.
Từ thư viện, ông bước ra ngoài hiên. Gọi là cái hiên nhưng nó lớn hơn cả một căn nhà trung bình. Trước mặt là những cột đá cẩm thạch thật cao lớn, tạc theo hình những cây cột Coliseum ở La Mã. Giữa hiên là một cái hồ phun nước kiến trúc bắt chước theo kiểu hồ ở đài kỷ niệm Lincoln ở Washington D.C. Khỏi cái hiên nhà là một bãi cỏ thật xanh thật rộng, ít nhất cũng bằng một sân vận động. Hai cây phượng vỹ đỏ chói cùng vài hàng dừa và viền quanh bãi cỏ là những hàng hoa tu-líp đủ màu như vườn xuân của Amsterdam. Cái lâu đài nằm trên một ngọn đồi lớn, dưới chân đồi là bãi biển riêng, với làn nước xanh biếc và bờ cát thật mịn, dưới bầu trời lúc nào cũng đầy ánh nắng của hòn đảo Maui, Hawaii.
Tất cả trang trí của tòa lâu đài vĩ đại, từ món nhỏ nhất đến món lớn nhất, đều nói lên cái sang trọng lộng lẫy của một bậc vương giả. Diện tích của toàn thể khu đất lên đến 80 mẫu tây, chia ra 3 khu: khu nhà ở, khu cho khách và khu cho gia nhân. Mỗi khu là một kiến trúc riêng biệt, rộng và huy hoàng như 3 khách sạn năm sao, châu đầu vào nhau nhưng vẫn giữ các hãnh diện riêng biệt. Nối liền 3 trực thăng và 1 sân đánh golf 8 lỗ. Cung điện của vua chúa rất vĩ đại của tòa lâu đài mang tên “V” này. Cái tên đơn giản gây nhiều đàm tiếu, cũng như mọi ước tính về phí tổn tổng cộng của toàn thể kiến trúc. Thấp nhất là 80 triệu Mỹ kim, cao nhất lên đến 200 triệu.
Không một khách thăm nào có thể nghi ngờ về sự giàu có của Phan Thiên Ân. Với những người ngoại quốc, cái tên T.A. Phan được thì thầm trong nể trọng và ghen tức. Dù ông rất kín đáo và tránh né mọi ồn ào của báo chí hay dư luận, ông và những công ty của ông vẫn được nói đến thường xuyên trên những tạp chí thương mại. Họ cho ông cái bí danh là “The quiet Vietnamese”, và năm vừa rồi, tạp chí Forbes cho tên ông vào hàng thứ 7 trong những người giàu nhất thế giới.
Nhưng tự trong thâm tâm, không cần những ước tính, ông cũng biết là ông rất giàu. Cái giàu tiền bạc chỉ là một con số để thiên hạ thị phi. Cái giàu thực sự là sự sung mãn về sức khỏe, về tình yêu, về nhiệt tình, về kiên nhẫn, về cá tính, về đạo đức. Trong tất cả mọi khía cạnh, nếu tính chung, ông thực sự là người giàu nhất thế giới.
Từ khi bắt đầu cuộc đời làm việc ở tuổi 16, đến năm nay, ông đã 76 tuổi đời. Sáu mươi năm của thăng trầm biến đổi, của mưa bão giang hồ, của đêm dài cô độc, của thất bại và chiến thắng, của vinh quang và tủi nhục. Sáu mươi năm dâu bể. Ngày nay, khi ông tự biết là mình đã đạt đến mục tiêu, đã thành người giàu nhất thế giới, Thiên Ân tự nhủ "Chỉ có đôi mắt là còn giữ được vẻ thanh xuân".
Thiên Ân bước qua khu vườn rộng, rẽ vào một ngôi nhà nhỏ. Khí trời của buổi sáng lành lạnh nhưng thật tươi mát. Mỗi một hơi thở là một thần tiên.
Sóng biển vỗ thành một điệu nhạc êm dịu, chêm vào tiếng chim kêu ríu rít. Alan Chapman, người kế toán trưởng của công ty, nhân vật thứ hai cũa tập đoàn, người nhân viên lâu đời nhất cũa Thiên Ân, người cộng sự thân tín nhất, đang đứng đợi.
"Good morning, sir".
Thiên Ân gật đầu chào lại, im lặng bấm những ám số để mở cánh cửa sắt dầy. Mặt của Chapman lộ vẻ băn khoăn. Ông thắc mắc rất nhiều khi người chủ yêu cầu ông đến gặp ở đây. Căn nhà nhỏ này là một bí mật được bao nhiều nhân viên của công ty Thiên Ân bàn tán. Chưa ai biết được là Thiên Ân chứa giữ gì sau cánh cửa im lìm này. Giờ đây, ông sắp sửa được trực diện với cái bí mật đó.
Ông hơi thất vọng khi bước vào phía trong. Căn nhà có 2 phòng, phòng trước bày biện rất đơn sơ. Một bộ bàn ghế bằng gỗ chạm xà cừ, đẹp nhưng không phải là loại đắt tiền. Quanh phòng là những kệ tài liệu, chắc chứa đựng rất nhiều những hồ sơ bên trong. Rải rác quanh phòng là những vật lưu niệm nho nhỏ, rất cá nhân. Một xấp thư, vài cái hình cũ, một lư hương đồng, vài bức tranh không lấy gì là đẹp.
Thiên Ân ra dấu cho Chapman ngồi xuống, rồi bắt đầu.
"Bạn già, tôi chưa bao giờ hỏi bạn về vấn đề này. Nhưng tôi muốn bạn thử tính giùm tôi xem tất cả tài sản của tôi, trừ đi những nợ nần, còn lại là bao nhiêu?" Chapman hơi ngạc nhiên, vì Thiên Ân không bao giờ để ý đến con số này. Nhưng Chapman biết rất rõ, máy điện toán trong phòng riêng của ông vẫn cộng trừ hàng ngày 2 con số tích sản và tiêu sản. Mỗi tối trước khi đi ngủ, ông biết rất chính xác là cho đến bữa tối nay, ông chủ Thiên Ân của ông có một tổng sổ tài sản thực sự là bao nhiêu.
"Thưa Ngài, cho đến tối hôm qua, trị giá tài sản, net worth, của Ngài là 4 tỷ 636 triệu đô la."
"Nếu ta phải phát mại tất cả trong một thời gian ngắn, số tiền thu về thực sự của ta sẽ ước tính được bao nhiêu?
Chapman bắt đầu hoảng sợ trước câu hỏi.
"Thưa Ngài, trị giá nói trên là dựa trên trị giá theo đối chiếu biểu của các công ty. Các công ty này đều đang hoạt động tốt, trừ Techpro và Vias đang lỗ lã nhẹ. Cho nên nếu tìm được người mua đứng đắn, số tiền thu về còn có thể cao hơn số tiền trên. Tôi ước tính là mình có thể thu hoạch trên 6 tỷ Mỹ kim, trừ thuế lợi tức và tư bản dài hạn khoảng 2 tỷ, Ngài sẽ có khoảng 4 tỷ sau cùng."
"Phải mất bao lâu để thanh toán hết mọi tài sãn ?"
Chapman thực sự kinh hoàng. "Tôi ước tính chừng 18 tháng. Hơn nữa số tài sản trên thuộc diện cổ phần trên thị trường chứng khoán và những trái phiếu chính phủ, nên Ngài có thể thu về 2 tỷ trong vòng 30 ngày. Phần còn lại còn tùy theo thị trường mua bán nhưng nến Ngài vội vàng, tôi nghĩ là mình có thể hoàn tất mọi dịch vụ trong vòng 12 tháng".
Được rồi, vậy bạn già hãy bắt đầu quy trình phát mãi ngay lập tức. Liên lạc với các ngân hàng, các tổ hợp luật sư vân vân.... Dĩ nhiên bạn già biết phải làm những gì ".
Chapman thấy một luồng điện mạnh chạy qua cơ thể. Ông ríu lưỡi không nói nên lời. Sau cùng ông lắp bắp: "Dĩ nhiên, thưa Ngài, tôi biết cách thức. Nhưng thực sự tôi không hiểu. Tập Đoàn chúng ta vừa đạt được thành quả tốt đẹp nhất trong lịch sử Công ty. Năm vừa rồi, mức lời thuần của chúng ta gia tăng hơn 27%. Mọi Công ty đều được chăm sóc bởi những nhà quản lý đáng tin cậy. Cái hợp đồng vừa mới ký với Trung Quốc về hệ thống Viễn liên cho vùng Tứ Xuyên sẽ đẫy Công ty wireless Technology lên ngang hàng với các bậc đàn anh như AT&T, MCL. Tôi xin lỗi Ngài. Tôi chưa bao giờ vấn hỏi những huấn lệnh lớn cuả Ngài, nhưng lần này, thực sự tôi không sao hiểu nõi ?
Thiên Ân cười nhẹ. Ông nắm lấy bờ vai của Chapman, nhìn dịu dàng vào cặp mắt cuả Chapman.
"Bạn già tin cậy của tôi. Bạn còn nhớ huấn lệnh đầu tiên của tôi khi tôi vừa tuyễn bạn làm việc. 35 năm rồi phải không?" Chapman không cần suy nghĩ.
"Thưa Ngài, Ngài ra lệnh là mỗi năm, khi tính xong mức lời thuần, lấy 30% từ quỹ ra trao tặng cho tất cả các cơ quan từ thiện hay cá nhân nghèo khổ".
"Và lúc đó bạn già đã nghĩ rằng tôi là một thằng thương gia khùng, bạn có còn nhớ ?"
"Thưa Ngài, tôi quả có so đo về về huấn lệnh này ".
Thiên Ân ngửa nhìn lên trần nhà, rồi quay về phía biển.
" Và bây giờ, bạn già có đồng ý là lo ngại của bạn già hơi quá đáng không ?"
" Thưa Ngài, vâng "
" Vậy thì bạn già hãy bình tâm. Hãy tin cậy vào sự phán đoán của tôi lần này. Để tôi thử giãi thích cho bạn già nghe về kế hoạch. Tôi năm nay cũng đã 76 tuổi. Nhu cầu cuả tôi bây giờ rất giản dị. Vợ của tôi đã mất từ lâu, những cuộc tình tiếp theo chỉ là những giải trí nhẹ nhàng mà bây giờ tôi không còn thấy thú vị nữa. Hai thằng con trai ,6 đứa cháu nội, 10 đứa chắt... đã vui hưởng đời sống riêng tư của bọn chúng, và sự nghiệp của mỗi đứa cũng đã rất vững vàng. Tôi không còn ham muốn gì nhiều. Tôi chỉ muốn giữ lại một ít của cải để có thể sống thoải mái trong những ngày còn lại. Còn tất cả, tôi muốn phân phát chúng cho những người xứng đáng trước khi tôi chết. Tôi không muốn ai xâu xé hay hiểu lầm khi tôi nằm xuống."
"Thưa Ngài, đừng nói dại dột, sức khỏe Ngài vẫn toàn hảo..."
Thiên Ân đưa ngón tay ra dấu cho Chapman yên lặng.
"Tôi muốn ngay hôm nay, bạn hãy thảo ra một kế hoạch chi tiết trong việc phát mại toàn diện tất cả những tài sản của tôi. Ba mươi phần trăm trong tổng số, bạn sẽ chia đều cho gia đình tôi theo danh sách này. Ba mươi phần trăm nữa, bạn sẽ chia đều cho toàn thể nhân viên trong mọi công ty của Thiên Ân. Còn bốn mươi phần trăm sau cùng, bạn sẽ phân phối theo tỷ lệ cho các cơ quan từ thiện theo như danh sách này. Tôi biết đây là một công tác rất trái ý và gây sự đau lòng cho riêng bạn, nhưng mong bạn cố gắng giúp tôi".
Chapman lắc đầu, giọng ông ta chìm xuống trong cảm xúc.
"Thưa Ngài, tôi vẫn nghĩ là Ngài quá vội vàng. Sức khỏe Ngài còn giữ Ngài lại với chúng tôi một thời gian khá dài. Tôi không hiểu. Tôi thương yêu Ngài với tất cả thành kính và tôi muốn tiếp tục ở bên Ngài, phục vụ và học hỏi... Nhưng ý Ngài trên hết."
"Chapman, tôi yêu cái cá tính đặc biệt của bạn già. Bạn luôn luôn lo lắng cho người khác hơn là cho bản thân của chính bạn. Bạn có nghĩ gì về tương lai của bạn không, khi tập đoàn các công ty Thiên Ân không còn hiện hữu?"
"Tôi đã theo Ngài 35 năm nay. Tôi đã quên tôi. Chỉ có hạnh phúc của Ngài là điều tôi quan tâm".
Thiên Ân nắm chặt tay Chapman. Ông nói với tất cả trìu mến.
"Tôi muốn bạn chuyển ngay qua trương mục của bạn 50 triệu Mỹ kim. Và tôi muốn bạn tiếp tục ở cạnh bên tôi cho tới khi tôi trả được một món nợ mà tôi đã hứa hẹn từ 50 năm trước. Khi tôi trả xong lời hứa, tôi sẽ tặng bạn tòa lâu đài này; và sẵn sàng nằm xuống trong an bình."
Người kế toán trưởng giật mình như vừa thức dậy từ một cơn mê... "Thưa Ngài, 50 triệu Mỹ kim, tòa lâu đài này... quả thực tôi không xứng đáng...".
Thiên Ân gật gù. "Trong tất cả tài sản thâu lượm được từ bao năm qua, tôi vẫn nghĩ là tình thân hữu của bạn là cái tài sản lớn nhất của tôi. Những gì tôi gửi tặng bạn ngày hôm nay thực không nghĩa lý gì so với lòng trung thành và sự tận tụy của bạn trong suốt 35 năm qua. Bạn thông hiểu được nghệ thuật sống cho người khác và quên mất bản thân mình. Với tư cách này, bạn đã thành một người quân tử với đầy đủ ý nghĩa của danh từ này.
Bây giờ, bạn cứ theo lời tôi và mau mắn thi hành kế hoạch. Thời gian là một tài sản tôi còn rất ít, đừng hoang phí." Chapman quay mặt, dấu giòng nước mắt chỉ chực để tuôn trào.
"Còn lời hứa gì của Ngài? Chúng ta đã sống cạnh nhau như anh em trong nhà mà sao không bao giờ tôi nghe Ngài đề cập đến vấn đề này?"
Thiên Ân cười nhẹ và đứng dậy. "Sau khi bạn già đã hoàn tất huấn lệnh sáng nay của tôi, tôi sẽ ngồi xuống với bạn một lần nữa. Và tôi sẽ nói cho bạn nghe một bí mật tôi chưa hề chia sẻ với ai, kể cả vợ tôi, từ 50 năm qua."
“Chỉ có cặp mắt là còn giữ được thanh xuân”, ông nghĩ thầm khi quay bước ra khỏi căn phòng đọc sách. Hơn 20 ngàn bộ sách, đóng gáy mạ vàng, xếp ngăn nắp trên những kệ có cửa kính, cao đến nóc nhà. Một chiều cao vĩ đại, trên 20 mét. Để lấy sách, người ta phải đứng trên một bậc thang máy tự động, chạy lên xuống hay ngang dọc. Nhưng thực ra, tất cả những kiến thức của thế gian này chỉ là một trưng bày cho đẹp mắt tòa nhà. Ông vừa mua một hệ thống điện toán mới nhất, trong đó ông có thể đem ra trước mặt bất cứ trang sách nào của 20 ngàn cuốn sách cổ điển bằng một cái bấm nút.
Từ thư viện, ông bước ra ngoài hiên. Gọi là cái hiên nhưng nó lớn hơn cả một căn nhà trung bình. Trước mặt là những cột đá cẩm thạch thật cao lớn, tạc theo hình những cây cột Coliseum ở La Mã. Giữa hiên là một cái hồ phun nước kiến trúc bắt chước theo kiểu hồ ở đài kỷ niệm Lincoln ở Washington D.C. Khỏi cái hiên nhà là một bãi cỏ thật xanh thật rộng, ít nhất cũng bằng một sân vận động. Hai cây phượng vỹ đỏ chói cùng vài hàng dừa và viền quanh bãi cỏ là những hàng hoa tu-líp đủ màu như vườn xuân của Amsterdam. Cái lâu đài nằm trên một ngọn đồi lớn, dưới chân đồi là bãi biển riêng, với làn nước xanh biếc và bờ cát thật mịn, dưới bầu trời lúc nào cũng đầy ánh nắng của hòn đảo Maui, Hawaii.
Tất cả trang trí của tòa lâu đài vĩ đại, từ món nhỏ nhất đến món lớn nhất, đều nói lên cái sang trọng lộng lẫy của một bậc vương giả. Diện tích của toàn thể khu đất lên đến 80 mẫu tây, chia ra 3 khu: khu nhà ở, khu cho khách và khu cho gia nhân. Mỗi khu là một kiến trúc riêng biệt, rộng và huy hoàng như 3 khách sạn năm sao, châu đầu vào nhau nhưng vẫn giữ các hãnh diện riêng biệt. Nối liền 3 trực thăng và 1 sân đánh golf 8 lỗ. Cung điện của vua chúa rất vĩ đại của tòa lâu đài mang tên “V” này. Cái tên đơn giản gây nhiều đàm tiếu, cũng như mọi ước tính về phí tổn tổng cộng của toàn thể kiến trúc. Thấp nhất là 80 triệu Mỹ kim, cao nhất lên đến 200 triệu.
Không một khách thăm nào có thể nghi ngờ về sự giàu có của Phan Thiên Ân. Với những người ngoại quốc, cái tên T.A. Phan được thì thầm trong nể trọng và ghen tức. Dù ông rất kín đáo và tránh né mọi ồn ào của báo chí hay dư luận, ông và những công ty của ông vẫn được nói đến thường xuyên trên những tạp chí thương mại. Họ cho ông cái bí danh là “The quiet Vietnamese”, và năm vừa rồi, tạp chí Forbes cho tên ông vào hàng thứ 7 trong những người giàu nhất thế giới.
Nhưng tự trong thâm tâm, không cần những ước tính, ông cũng biết là ông rất giàu. Cái giàu tiền bạc chỉ là một con số để thiên hạ thị phi. Cái giàu thực sự là sự sung mãn về sức khỏe, về tình yêu, về nhiệt tình, về kiên nhẫn, về cá tính, về đạo đức. Trong tất cả mọi khía cạnh, nếu tính chung, ông thực sự là người giàu nhất thế giới.
Từ khi bắt đầu cuộc đời làm việc ở tuổi 16, đến năm nay, ông đã 76 tuổi đời. Sáu mươi năm của thăng trầm biến đổi, của mưa bão giang hồ, của đêm dài cô độc, của thất bại và chiến thắng, của vinh quang và tủi nhục. Sáu mươi năm dâu bể. Ngày nay, khi ông tự biết là mình đã đạt đến mục tiêu, đã thành người giàu nhất thế giới, Thiên Ân tự nhủ "Chỉ có đôi mắt là còn giữ được vẻ thanh xuân".
Thiên Ân bước qua khu vườn rộng, rẽ vào một ngôi nhà nhỏ. Khí trời của buổi sáng lành lạnh nhưng thật tươi mát. Mỗi một hơi thở là một thần tiên.
Sóng biển vỗ thành một điệu nhạc êm dịu, chêm vào tiếng chim kêu ríu rít. Alan Chapman, người kế toán trưởng của công ty, nhân vật thứ hai cũa tập đoàn, người nhân viên lâu đời nhất cũa Thiên Ân, người cộng sự thân tín nhất, đang đứng đợi.
"Good morning, sir".
Thiên Ân gật đầu chào lại, im lặng bấm những ám số để mở cánh cửa sắt dầy. Mặt của Chapman lộ vẻ băn khoăn. Ông thắc mắc rất nhiều khi người chủ yêu cầu ông đến gặp ở đây. Căn nhà nhỏ này là một bí mật được bao nhiều nhân viên của công ty Thiên Ân bàn tán. Chưa ai biết được là Thiên Ân chứa giữ gì sau cánh cửa im lìm này. Giờ đây, ông sắp sửa được trực diện với cái bí mật đó.
Ông hơi thất vọng khi bước vào phía trong. Căn nhà có 2 phòng, phòng trước bày biện rất đơn sơ. Một bộ bàn ghế bằng gỗ chạm xà cừ, đẹp nhưng không phải là loại đắt tiền. Quanh phòng là những kệ tài liệu, chắc chứa đựng rất nhiều những hồ sơ bên trong. Rải rác quanh phòng là những vật lưu niệm nho nhỏ, rất cá nhân. Một xấp thư, vài cái hình cũ, một lư hương đồng, vài bức tranh không lấy gì là đẹp.
Thiên Ân ra dấu cho Chapman ngồi xuống, rồi bắt đầu.
"Bạn già, tôi chưa bao giờ hỏi bạn về vấn đề này. Nhưng tôi muốn bạn thử tính giùm tôi xem tất cả tài sản của tôi, trừ đi những nợ nần, còn lại là bao nhiêu?" Chapman hơi ngạc nhiên, vì Thiên Ân không bao giờ để ý đến con số này. Nhưng Chapman biết rất rõ, máy điện toán trong phòng riêng của ông vẫn cộng trừ hàng ngày 2 con số tích sản và tiêu sản. Mỗi tối trước khi đi ngủ, ông biết rất chính xác là cho đến bữa tối nay, ông chủ Thiên Ân của ông có một tổng sổ tài sản thực sự là bao nhiêu.
"Thưa Ngài, cho đến tối hôm qua, trị giá tài sản, net worth, của Ngài là 4 tỷ 636 triệu đô la."
"Nếu ta phải phát mại tất cả trong một thời gian ngắn, số tiền thu về thực sự của ta sẽ ước tính được bao nhiêu?
Chapman bắt đầu hoảng sợ trước câu hỏi.
"Thưa Ngài, trị giá nói trên là dựa trên trị giá theo đối chiếu biểu của các công ty. Các công ty này đều đang hoạt động tốt, trừ Techpro và Vias đang lỗ lã nhẹ. Cho nên nếu tìm được người mua đứng đắn, số tiền thu về còn có thể cao hơn số tiền trên. Tôi ước tính là mình có thể thu hoạch trên 6 tỷ Mỹ kim, trừ thuế lợi tức và tư bản dài hạn khoảng 2 tỷ, Ngài sẽ có khoảng 4 tỷ sau cùng."
"Phải mất bao lâu để thanh toán hết mọi tài sãn ?"
Chapman thực sự kinh hoàng. "Tôi ước tính chừng 18 tháng. Hơn nữa số tài sản trên thuộc diện cổ phần trên thị trường chứng khoán và những trái phiếu chính phủ, nên Ngài có thể thu về 2 tỷ trong vòng 30 ngày. Phần còn lại còn tùy theo thị trường mua bán nhưng nến Ngài vội vàng, tôi nghĩ là mình có thể hoàn tất mọi dịch vụ trong vòng 12 tháng".
Được rồi, vậy bạn già hãy bắt đầu quy trình phát mãi ngay lập tức. Liên lạc với các ngân hàng, các tổ hợp luật sư vân vân.... Dĩ nhiên bạn già biết phải làm những gì ".
Chapman thấy một luồng điện mạnh chạy qua cơ thể. Ông ríu lưỡi không nói nên lời. Sau cùng ông lắp bắp: "Dĩ nhiên, thưa Ngài, tôi biết cách thức. Nhưng thực sự tôi không hiểu. Tập Đoàn chúng ta vừa đạt được thành quả tốt đẹp nhất trong lịch sử Công ty. Năm vừa rồi, mức lời thuần của chúng ta gia tăng hơn 27%. Mọi Công ty đều được chăm sóc bởi những nhà quản lý đáng tin cậy. Cái hợp đồng vừa mới ký với Trung Quốc về hệ thống Viễn liên cho vùng Tứ Xuyên sẽ đẫy Công ty wireless Technology lên ngang hàng với các bậc đàn anh như AT&T, MCL. Tôi xin lỗi Ngài. Tôi chưa bao giờ vấn hỏi những huấn lệnh lớn cuả Ngài, nhưng lần này, thực sự tôi không sao hiểu nõi ?
Thiên Ân cười nhẹ. Ông nắm lấy bờ vai của Chapman, nhìn dịu dàng vào cặp mắt cuả Chapman.
"Bạn già tin cậy của tôi. Bạn còn nhớ huấn lệnh đầu tiên của tôi khi tôi vừa tuyễn bạn làm việc. 35 năm rồi phải không?" Chapman không cần suy nghĩ.
"Thưa Ngài, Ngài ra lệnh là mỗi năm, khi tính xong mức lời thuần, lấy 30% từ quỹ ra trao tặng cho tất cả các cơ quan từ thiện hay cá nhân nghèo khổ".
"Và lúc đó bạn già đã nghĩ rằng tôi là một thằng thương gia khùng, bạn có còn nhớ ?"
"Thưa Ngài, tôi quả có so đo về về huấn lệnh này ".
Thiên Ân ngửa nhìn lên trần nhà, rồi quay về phía biển.
" Và bây giờ, bạn già có đồng ý là lo ngại của bạn già hơi quá đáng không ?"
" Thưa Ngài, vâng "
" Vậy thì bạn già hãy bình tâm. Hãy tin cậy vào sự phán đoán của tôi lần này. Để tôi thử giãi thích cho bạn già nghe về kế hoạch. Tôi năm nay cũng đã 76 tuổi. Nhu cầu cuả tôi bây giờ rất giản dị. Vợ của tôi đã mất từ lâu, những cuộc tình tiếp theo chỉ là những giải trí nhẹ nhàng mà bây giờ tôi không còn thấy thú vị nữa. Hai thằng con trai ,6 đứa cháu nội, 10 đứa chắt... đã vui hưởng đời sống riêng tư của bọn chúng, và sự nghiệp của mỗi đứa cũng đã rất vững vàng. Tôi không còn ham muốn gì nhiều. Tôi chỉ muốn giữ lại một ít của cải để có thể sống thoải mái trong những ngày còn lại. Còn tất cả, tôi muốn phân phát chúng cho những người xứng đáng trước khi tôi chết. Tôi không muốn ai xâu xé hay hiểu lầm khi tôi nằm xuống."
"Thưa Ngài, đừng nói dại dột, sức khỏe Ngài vẫn toàn hảo..."
Thiên Ân đưa ngón tay ra dấu cho Chapman yên lặng.
"Tôi muốn ngay hôm nay, bạn hãy thảo ra một kế hoạch chi tiết trong việc phát mại toàn diện tất cả những tài sản của tôi. Ba mươi phần trăm trong tổng số, bạn sẽ chia đều cho gia đình tôi theo danh sách này. Ba mươi phần trăm nữa, bạn sẽ chia đều cho toàn thể nhân viên trong mọi công ty của Thiên Ân. Còn bốn mươi phần trăm sau cùng, bạn sẽ phân phối theo tỷ lệ cho các cơ quan từ thiện theo như danh sách này. Tôi biết đây là một công tác rất trái ý và gây sự đau lòng cho riêng bạn, nhưng mong bạn cố gắng giúp tôi".
Chapman lắc đầu, giọng ông ta chìm xuống trong cảm xúc.
"Thưa Ngài, tôi vẫn nghĩ là Ngài quá vội vàng. Sức khỏe Ngài còn giữ Ngài lại với chúng tôi một thời gian khá dài. Tôi không hiểu. Tôi thương yêu Ngài với tất cả thành kính và tôi muốn tiếp tục ở bên Ngài, phục vụ và học hỏi... Nhưng ý Ngài trên hết."
"Chapman, tôi yêu cái cá tính đặc biệt của bạn già. Bạn luôn luôn lo lắng cho người khác hơn là cho bản thân của chính bạn. Bạn có nghĩ gì về tương lai của bạn không, khi tập đoàn các công ty Thiên Ân không còn hiện hữu?"
"Tôi đã theo Ngài 35 năm nay. Tôi đã quên tôi. Chỉ có hạnh phúc của Ngài là điều tôi quan tâm".
Thiên Ân nắm chặt tay Chapman. Ông nói với tất cả trìu mến.
"Tôi muốn bạn chuyển ngay qua trương mục của bạn 50 triệu Mỹ kim. Và tôi muốn bạn tiếp tục ở cạnh bên tôi cho tới khi tôi trả được một món nợ mà tôi đã hứa hẹn từ 50 năm trước. Khi tôi trả xong lời hứa, tôi sẽ tặng bạn tòa lâu đài này; và sẵn sàng nằm xuống trong an bình."
Người kế toán trưởng giật mình như vừa thức dậy từ một cơn mê... "Thưa Ngài, 50 triệu Mỹ kim, tòa lâu đài này... quả thực tôi không xứng đáng...".
Thiên Ân gật gù. "Trong tất cả tài sản thâu lượm được từ bao năm qua, tôi vẫn nghĩ là tình thân hữu của bạn là cái tài sản lớn nhất của tôi. Những gì tôi gửi tặng bạn ngày hôm nay thực không nghĩa lý gì so với lòng trung thành và sự tận tụy của bạn trong suốt 35 năm qua. Bạn thông hiểu được nghệ thuật sống cho người khác và quên mất bản thân mình. Với tư cách này, bạn đã thành một người quân tử với đầy đủ ý nghĩa của danh từ này.
Bây giờ, bạn cứ theo lời tôi và mau mắn thi hành kế hoạch. Thời gian là một tài sản tôi còn rất ít, đừng hoang phí." Chapman quay mặt, dấu giòng nước mắt chỉ chực để tuôn trào.
"Còn lời hứa gì của Ngài? Chúng ta đã sống cạnh nhau như anh em trong nhà mà sao không bao giờ tôi nghe Ngài đề cập đến vấn đề này?"
Thiên Ân cười nhẹ và đứng dậy. "Sau khi bạn già đã hoàn tất huấn lệnh sáng nay của tôi, tôi sẽ ngồi xuống với bạn một lần nữa. Và tôi sẽ nói cho bạn nghe một bí mật tôi chưa hề chia sẻ với ai, kể cả vợ tôi, từ 50 năm qua."
Chương 2
Mặc dầu Chapman và đám nhân viên thân cận đã gắng hết sức để kế hoạch phát mại toàn diện nhóm công ty Thiên Ân được tiến hành trong bảo mật, nhưng tin đồn và xáo trộn nhận được từ khắp các thị trường chứng khoán trên toàn thế giới liên tiếp xôn xao.
Nhân viên của nhóm công ty Thiên Ân nhận những phần thưởng trong câm lặng đầy cảm xúc. Những vị quản lý chưa bao giờ kinh nghiệm được một cử chỉ vị tha đẹp như vậy trong suốt cuộc đời bôn ba trên thương trường. Tên Thiên Ân từ một huyền thoại nhiều mâu thuẫn đã biến đổi và khắc sâu vào lịch sử thương mại.
Sau 13 tháng, mọi việc đã bắt đầu hơi lắng đọng, và cái đế quốc gọi là Thiên Ân đã hoàn toàn biến mất. Chapman đã hoàn thành chương trình giải tư 5 tháng sớm hơn định kỳ.
Nặng trĩu nỗi buồn với tất cả mất mát, Chapman gọi điện thoại cho Thiên Ân, báo tin công tác đã hoàn thành như ý chủ. Thiên Ân vắn tắt nói Chapman đến gặp ông ta sáng mai ở căn nhà nhỏ cạnh khu vườn của tòa lâu đài.
Thiên Ân đã chờ sẵn phía phòng bên trong. Mặt ông thực thư thái nhìn những cánh chim hải âu đang đùa giỡn trên bờ cát mịn. Chapman gõ nhẹ vào cánh cửa mở rộng. Thiên Ân ra dấu cho Chapman ngồi xuống. Ông nhìn thẳng vào cặp mắt buồn rầu của Chapman.
“C est fini?”
“Vâng thưa Ngài, tất cả coi như hoàn tất”.
“Bạn già thân mến, đừng buồn rầu nữa, tôi cám ơn sự nhanh nhẹn và hiệu năng của bạn. Hãy theo tôi vào căn phòng trong này.”
Thiên Ân lại bấm những mật mã vào ổ khóa tự động. Cánh cửa mở ra. Chapman lại thất vọng khi chẳng thấy gì. Một căn phòng nhỏ, hoàn toàn trống trải, ngoài cái rương sắt cũ kỹ nằm chình ình trên một kệ gỗ ngay giữa căn phòng.
Thiên Ân mở cánh cửa sổ. Ánh nắng hắt vào, cho thấy rất nhiều bụi bặm và ổ nhện. Đã lâu lắm chắc chưa ai đặt chân vào căn phòng này.
“Bạn già có ngạc nhiên và thất vọng về căn phòng này không?”
“Thưa Ngài, tôi không dám có ý kiến.” |
“Nhưng chắc bạn cũng nghe rất nhiều lời đồn đại về căn phòng bí mật này.”
“Vâng, thưa Ngài, ai cũng rỉ tai là Ngài đã dấu kín trong căn phòng này và trong căn nhà này một bí mật gì ghê gớm lắm.”
“Bạn già, tôi cũng nghe nhiều. Nào là bao nhiêu kim cương, bảo vật... chất đầy trong những thùng phuy 55 gallons. Nào là một vài bộ xương của những kẻ thù của tôi. Nào là tôi đã giam giữ một đứa con gái điên trong căn phòng này. Ha ha. Chỉ có một cái rương nhỏ. Nào bạn hãy giúp tôi mở cái rương này. Lấy cái búa cạnh cửa. Lâu ngày chắc chìa khóa đã rỉ mục.”
Thiên Ân và Chapman quỳ xuống, tháo sợi giây xích dầy đang quấn quanh chiếc rương. Sau 10 phút, đập rồi lắc, cuối cùng hai ông già mở được cái khóa của sợi giây xích. Rồi mất thêm 15 phút nữa, mới loay hoay mở ra được cái rương cũ kỹ.
Chapman càng kinh ngạc hơn khi thấy trong rương không có gì ngoài những cuốn tập bằng da, trên đó là những giòng chữ Hán, viết nắn nót rất đẹp, theo lối xưa của người Tàu. Những cuốn tập bằng da... Cái bí mật gì đây?
Thiên Ân cầm lên một cuốn tập da, ôm vào lòng và nhắm nghiền mắt lại. Trong khoảnh khắc, khuôn mặt của ông biến dạng, trong thật thanh bình, như người thiền vừa đạt đến cái “ngộ”. Ông đứng dậy từ tốn.
“Nếu căn phòng này chứa đầy kim cương lên tận trên trần nhà, giá trị của chúng cũng không thể nào so sánh với những cuốn tập da mà bạn vừa nhìn thấy. Tất cả những thành công, hạnh phúc, bình an và tiền bạc mà tôi đã an hưởng đều trực tiếp liên quan đến những cuốn tập này. Cái nợ của tôi với chúng và bậc cao nhân, tác giả của chúng, là một món nợ tôi không bao giờ trả hết.”
Chapman đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. “Thì ra đây là bí mật mà Ngài đã nói. Những tập da này có liên hệ gì đến lời hứa mà Ngài nói phải giữ không?”
“Đúng.”
“Những câu văn trên những cuốn tập này chứa đựng những gì mà giá trị còn quý hơn một kho kim cương, xin Ngài cho biết?”
“Tôi gọi những gì viết trên cuốn tập da là những tờ kinh. Những lời chỉ dạy của tiền nhân. Tất cả những tờ kinh đều chứa đựng một nguyên lý, một định luật, một sự thực căn bản; mà người đọc phải thấu hiểu và ghi khắc vào tiềm thức. Khi người đọc đã chôn được những nguyên lý này vào tận bản năng của hắn, hắn sẽ có quyền lực để thâu lượm tất cả giàu sang hắn chọn.”
Chapman nhìn không chớp vào những tờ kinh. Ông vẫn chưa hiểu nổi.
“Giàu như Ngài??”
“Cả thảy là 10 tờ kinh nhưng chỉ có tất cả 9 nguyên lý chứa đựng trong 9 tờ kinh. Tờ kinh đầu tiên là tờ chỉ dẫn cách thức để thấu hiểu và nhập tâm được những nguyên lý sau đó. Người đọc phải thuộc lòng từng tờ kinh theo thứ tự đã ghi sẵn.”
“Như vậy đâu có gì là khó khăn lắm.”
“Thực vậy. Nó rất đơn giản. Nhưng người đọc phải bỏ mất nhiều thì giờ để học thuộc lòng, phải chăm chú thấu hiểu ý nghĩa của từng chữ; thì những nguyên lý chứa trong tờ kinh mới có thể nhập vào tâm thức hắn, chôn sâu vào tiềm thức. Kết quả sau cũng là nguyên lý đó sẽ trở thành một thói quen không bỏ được.”
Chapman cầm lên một tờ kinh, đọc qua những giòng chữ Hán mà ông không hiểu. Ông tò mò nhìn về phía Thiên Ân “Xin lỗi Ngài, cho tôi táo bạo hỏi vấn Ngài. Tại sao Ngài lại không chia sẻ những nguyên lý này cho người khác, nhất là những đám nhân viên trung thành lâu năm của Ngài?
Ngài rất rộng lượng, chia sẻ và trao tặng không biết bao nhiêu của cải cho các công tác từ thiện; tại sao Ngài không để đám nhân viên Ngài có cơ hội học hỏi để có thể giàu sang như Ngài? Ít nhất nếu họ học hỏi được 1,2 nguyên lý thôi, họ cũng trở thành những nhân viên hữu dụng hơn cho công ty?? Tại sao Ngài lại giữ kín những nguyên lý, kiến thức này suốt mấy chục năm qua??
“Tôi không có lựa chọn nào khác. 56 năm trước, khi được giao lại những tờ kinh này, tôi phải thề trong danh dự là tôi chỉ chia sẻ những bí mật này cho đúng một người mà thôi. Tôi không hiểu được lý do của lời yêu cầu kỳ lạ này. Tôi được áp dụng những nguyên lý cho chính đời tôi, cho đến khi một người khách lạ nào sẽ tìm đến để nhận lại những tờ kinh. Tôi sẽ nhận ra người khách lạ này bằng trực giác, bằng những dấu hiệu siêu hình. Tôi sẽ giao những tờ kinh này dù người khách kia có thể không yêu cầu hay tìm kiếm."
“Ngài sẽ chờ đến bao giờ?”
“Tôi không biết. Nhưng trong 56 năm qua, tôi đã thấu hiểu và áp dụng tận tình những nguyên lý chứa đựng trong những tờ kinh. Tôi đã thành công ngoài sức dự tưởng. Tôi đã trở thành một trong những người giàu nhất thế giới, không những so bằng của cải mà còn giàu trong tình yêu, trong tình bạn, tâm hồn và trí tuệ. Bạn già chắc có nhận thấy là đôi khi trong huấn lệnh của tôi hơi kỳ cục và khác người đời. Bạn vẫn cãi và cho là tôi đã sai. Nhưng cuối cùng, tất cả huấn lệnh của tôi đều đem lại những thành quả hết sức tốt đẹp. Những khôn ngoan này, tôi không là kẻ sáng tạo, mà chỉ là một tên bắt chước. Nhưng khi nguyên lý thấm nhập vào bản năng, cái bắt chước của tôi đã vô cùng sáng tạo.”
“Ngài vẫn còn tin là một người khách lạ sẽ đến, sẽ nhận lại những tờ kinh? Sau bao nhiêu năm chờ đợi??”
“Vâng” Thiên Ân nhẹ nhàng để lại những tờ kinh thật ngăn nắp vào chiếc rương cũ. Ông đậy nắp rương lại, giọng thật trầm.” Bạn sẽ ở lại cạnh tôi cho đến ngày đó, chứ?”.
“Thưa Ngài, với tất cả hân hạnh và lòng thành.” Chapman nắm chặt tay Thiên Ân, rồi phụ người chủ khóa lại những sợi dây xích. Sau khi cửa phòng đã khóa, Chapman bùi ngùi từ biệt.
Thiên Ân nhìn theo bóng bạn già, đầy cảm xúc. Gió ngoài biển hôm nay thổi mạnh. Những cành cây chùm lá rung động, làm xáo trộn cái yên tĩnh của những con chim vẫn đùa chơi trên bãi cỏ. Dưới xa, một chút bụi mà sau tảng đá lớn phía chân ngọn đồi.
Thiên Ân vuốt nhẹ mái tóc đẫm sương. Ông thấy lành lạnh, nhất là trong tận đáy hồn. Ngọn gió dĩ vãng ngày nào ở Nha Trang. Ông ngậm ngùi để trí suy tưởng quay về giòng thời gian, ngày mới lớn.
Chú thích:
* C est fini : Tiếng Pháp là hết rồi
Chương 3
Buổi
trưa hè của Nha Trang không giống như một thời điểm nào trên thế giới. Nhất là
thời Pháp thuộc. Những năm 40, dù thế giới đang biến động mạnh, Nha Trang vẫn
im lìm trong cái thanh bình thu gọn của một tỉnh lẻ. Và trưa ngày hè, thật nóng
thật ẩm, con người chạy trốn dưới những tàng cây, trong những căn nhà, tạo cho
tỉnh cái vắng lặng mệt mỏi. Nhưng bù lại, tiếng sóng vỗ và chút gió hiu hiu,
lại ru ngủ thật thần tiên.
Cái villa của Lương Thành nằm cạnh biển, phía sau Tòa Thị Xã. Mỗi năm, ông ra đây vài tuần để nghỉ mát. Các cơ sở thương mại của ông đều ở tại Saigon. Chiến tranh thế giới đang bùng nổ chung quanh, từ Miến Điện đến Triều Tiên, và Lương Thành lợi dụng tối đa sự thiếu hụt trầm trọng về mọi mặt hàng khắp nơi. Chiến tranh càng lớn mạnh, tiền bạc Lương Thành càng tích lũy.
Những ngày ở Nha Trang này là những ngày yên ổn nhất của Lương Thành. Ông không muốn ai quấy rầy cái yên tĩnh đó. Vậy mà thằng Thiên Ân lại xin gặp, chuyện khẩn cấp. Hắn mồ côi cha mẹ từ thuở mới đẻ, ông thương tình giúp đỡ tiền bạc cho ông chú họ hắn có phương tiện để nuôi. Năm 13, nó cần việc làm, ông cho làm tài xế một chiếc xe vận tải chở hàng của ông. Lần đi Nha Trang này, hắn xin thay tên tài xế riêng, lái cho gia đình ông đi nghỉ mát.
Ông hơi bực nên sẵng giọng hỏi khi hắn vừa thò đầu vào.
"Mày muốn gì? Làm gì mà phải khẩn cấp nói chuyện quan trọng? Việc tài xế xe vận tải của mày không được như ý sao?"
Thằng bé cúi mặt nhìn xuống tấm thảm đỏ. "Thưa chú, không."
"Tại sao, giờ giấc nhiều và bất thường hả? Hay mày không đủ sức?".
"Thưa chú, không.
"Vậy thì nói cho tao nghe rõ coi mày muốn yêu cầu điều gì? Cũng như nói rõ lý do của lời yêu cầu này."
"Con xin chú cho con làm người bán hàng thay vì tài xế. Con muốn đi bán giống như Trương Phú, Trần Bình và những người mại bản khác. Con muốn chú giao hàng cho con như họ, con muốn được giàu sang như họ. Con muốn thay đổi cuộc đời hèn hạ của con. Làm tài xế con sẽ không sao giàu nổi; nhưng buôn bán sẽ cho con cơ hội."
"Ai nói cho mày nghe cái ý tưởng này?"
"Con nghe chú vẫn nói với bạn hàng là không có nghề nào có nhiều cơ hội làm giàu bằng nghề buôn bán. Phi thương bất phú."
Lương Thành gật gù, nhưng tiếp tục hỏi thêm:
"Mày nghĩ là mày có khả năng biết buôn bán như bọn Trần Bình không?"
Thiên Ân nhìn lên, giọng đầy cả quyết:
"Nhiều lần con nghe chú chê Trần Bình về tật ham chơi của nó. Còn Trương Phú thì ngu và chậm. Nhưng họ biết áp dụng cách thức buôn bán do chú chỉ dạy nên thành công. Nếu họ làm được, tại sao con không làm được?"
"Cho là mày học được đi. Rồi mày sẽ dùng cách thức này để làm gì cho đời mày?"
Thiên Ân do dự chút đỉnh rồi đáp "Thiên hạ đồn chú là người giàu nhất ở xứ mình. Không ai có cơ sở hay cửa tiệm từ Nam ra Bắc như chú. Con muốn trở thành một người giàu nhất xứ, rồi cả Châu Á, Châu Âu."
Lương Thành ngã người ra nệm ghế, chậm chạp nhìn kỹ thằng nhỏ. Áo quần nó thì đầy bụi bặm nhưng mặt nó không chút gì là khiêm tốn
"Rồi mày sẽ làm gì với của cải và quyền lực do đồng tiền mang lại?"
"Con sẽ làm như chú. Gia đình con sẽ đầy vàng bạc châu báu, phần còn lại con sẽ chia cho nhân viên và người nghèo."
Lương Thành lắc đầu. "Mày phải hiểu sự giàu sang không thể là mục đích của đời sống. Mày nói thì hay lắm nhưng chỉ là lời nói. Cái giàu sang thực sự phải đến từ trái tim, không phải từ túi tiền."
Thiên Ân vẫn cứng cỏi "Bộ chú không giàu sang sao?"
Lương Thành chậm rãi: "Mày có biết sự khác biệt giữa tao và thằng ăn mày ngoài ngõ kia là gì không? Thằng ăn mày lo lắng về bữa ăn sắp tới của nó, còn tao thì suy nghĩ đây có phải là bữa ăn sau cùng! Nghe tao nói đây. Đừng chỉ nghĩ tới giàu sang và làm việc chỉ vì tiền bạc. Hãy đi tìm hạnh phúc, yêu và được yêu, tìm sự thanh bình cho đầu óc và tâm hôn."
Thiên Ân vẫn không bỏ cuộc. "Nhưng làm sao có hạnh phúc nếu không có tiền. Ai mà thanh bình khi bụng đói meo. Ai mà bày tỏ được yêu thương khi không lo nổi cơm ăn và áo mặc cho gia đình mình? Chính chú đã nói sự giàu sang là một phước lộc và nó mang niềm vui đến cho mọi người. Con là người muốn cái phước lộc đó. Con cho rằng người nào nghèo là người đó thiếu khả năng hay thiếu tham vọng. Coin có thừa hai yếu tố này."
Lương Thành không cãi thêm nữa. "Tự nhiên sao mày lại nổi chứng với tham vọng này. Mày nói chuyện phải lo cơm ăn áo mặc cho gia đình, mà mày đã có gia đình gì đâu?"
Thiên Ân đỏ mặt. "Tháng trước khi chú sai con xuống Cần Thơ đưa hàng cho tiệm Thái Hưng, con có gặp đứa con gái của ông chủ tiệm."
"À, bây giờ mới rõ sự thực. Tình yêu, không phải lý tưởng cao xa, mới là động cơ thúc đẩy mày. Con gái của Thái Hưng dĩ nhiên không bao giờ chịu lấy một tên tài xế. Nhưng một người mại bản chắc phải được. Thôi được, để tao giúp mày buôn bán".
Thiên Ân quỳ xuống, ôm chân Lương Thành "Chú đã cứu giúp đời con một lần sau khi mồ côi, đây là lần thứ hai con mang ơn chú".
Lương Thành kéo hắn đứng dậy, "Mày để dành lời cám ơn đó đi đã. Việc mà tao sẽ giúp mày chỉ là một hạt cát so với cái hòn núi mà mày phải tự lo di chuyển."
Thiên Ân hơi lo âu, "Nhưng chú không dạy con những nguyên tắc cách thức để trở thành một người mại bản thành công hay sao?"
"Không. Lúc mày còn mồ côi, tao có thể đem mày về nhà nuôi nấng chiều chuộng và cho mày đủ thứ vật chất để có một nếp sống nhàn hạ. Tao đã không làm như vậy. Tao để mày bắt đầu cuộc đời làm việc bằng chân tài xế, vì tao tin là nếu trong mày có ngọn lửa tham vọng, lần lần nó sẽ cháy bung ra ngoài... Trưa nay, tao cũng sung sướng khi nhìn ý chí trong mắt mày và nghị lực trên khuôn mặt mày. Cái phán đoán của tao rất đúng;nhưng mày vẫn phải chứng minh là có nhiều thực lực trong lời nói của mày, không phải chỉ là thùng rỗng."
Thiên Ân im lặng, nhập tâm từng lời nói của Lương Thành.
"Trước hết, mày phải chứng tỏ cho tao, và quan trọng hơn, là cho chính mày, rằng mày có thể chịu đựng được những thử thách của nếp sống của một tên mại bản. Nó không dễ dàng gì. Tao đã nói nhiều lần là không gì làm giàu nhiều như nghề buôn bán mà thành công; nhưng sở dĩ cái giàu sang nó lớn lao như vậy là vì rất ít người thành công.
Bao nhiêu người đã gánh nhận những thất vọng và thất bại, dù họ có đầy đủ những khả năng để làm giàu. Họ không nhận chân được điều này. Bao nhiêu người đã run sợ và nghi ngờ khi phải trực diện những trở ngại. Họ coi những trở ngại như là một kẻ thù, khi thực sự, trở ngại là một người bạn tốt. Trở ngại rất cần yếu, vì trong tất cả công việc và nghề nghiệp quan trọng, thắng lợi chỉ đến sau bao nhiêu trận chiến và thất bại.
Nhưng sau mỗi trận chiến, mỗi thất bại, khả năng và nghị lực của mày sẽ gia tăng, sự can đảm và sức chịu đựng sẽ bén nhạy hơn. Kết quả sau cùng là một niềm tự tin mới, một ý chí mới. Do đó, trở ngại là một người bạn tốt, bắt mày phải trở thành giỏi hơn, hay bỏ cuộc. Mỗi một thất vọng là một cơ hội để tiến tới; tránh né chúng là mày sẽ vất đi tương lai của mày."
Thiên Ân gật gù, muốn đáp lời, nhưng Lương Thành ra dấu bảo im. Ông tiếp tục, "Thêm vào đó, mày đã chọn một nghề nghiệp có thể nói là cô đơn nhất thế giới. Ngay cả thằng thu thuế bị khinh ghét cũng được về nhà khi trời tối. Ngay cả thằng lính Lê Dương cũng có bạn bè trong trại lính mỗi đêm. Mày sẽ phải nhìn bao nhiêu hoàng hôn trong cô quạnh, thật xa gia đình và bạn bè. Không có một cảnh nào buồn hơn khi mày phải đi ngang một căn nhà lạ trong một tỉnh lạ, nhìn gia đình người khác quây quần trước bữa cơm chiều, đùa giỡn."
"Những phút cô đơn này sẽ đem đến cho mày bao nhiêu là cám dỗ". Giọng Lương Thành trầm xuống, "Phản ứng của mày trước những cám dỗ này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sự nghiệp của mày. Khi chung quanh mày chỉ có một mình mày và một mớ hàng, mày sẽ cảm thấy vô cùng rối loạn.
Những mục đích, những giá trị đều bị lạc hướng; và những hành động của mày đôi khi trở thành ngu xuẩn và đem đến những hậu quả khó lường. Bao nhiêu người với những khả năng rất cao về nghề mại bản đã chôn vùi sự nghiệp của họ trong cảnh huống đó. Ngoài ra, không ai sẽ an ủi hay đùa chơi với mày khi mày thua lỗ; chỉ có những đứa muốn lợi dụng."
"Con sẽ cẩn thận và sẽ theo đúng lời chú dặn."
"Được rồi, mình sẽ bắt đầu. Tao sẽ không nói thêm gì nữa. Mày vẫn còn là một con sâu. Cho đến khi nó hóa bướm, sâu vẫn là sâu. Cho đến khi mày tạo cho mày một sự nghiệp, mày vẫn chưa thể là một tên mại bản."
"Bao giờ con bắt đầu?"
"Thứ Hai, khi về lại Saigon. Mày đến kho hàng số 6, gặp thằng Mười Thanh. Nó sẽ lập một trương mục mới cho mày, và sẽ giao cho mày lô hàng đầu tiên. Một hãng dược phẩm bên Hòa Lan mới cho công ty tao độc quyền bán tại Đông Dương một loại thuốc mới, chữa bệnh sốt rét, công hiệu gấp trăm lần loại Quinquina vẫn đang xử dụng.
"Mày sẽ lấy khoảng 1000 hộp, rồi đi thẳng lên khu Pleiku, Paksé. Đường đi còn khó khăn, nhiều chỗ mày phải đi thuyền. Dân trên đó cũng còn nghèo lắm, mấy thằng mại bản của tao chê, không thèm lên bán, và tụi dân không có tiền mua. Nhưng tao đã bán rất nhiều hàng ở khu này. Mày sẽ ở lại quanh các làng Thượng cho đến khi bán hết".
Thiên Ân cố dấu vẻ vui sướng trong giọng nói của hắn, "Rồi tiền bạc thì chú sẽ tính với con ra sao?"
"Tao để cho mày giá sỉ là 2 đồng một hộp như bao nhiêu bạn hàng khác. Mày nợ tao 2 ngàn đồng. Mày muốn bán ra bao nhiêu thì tùy mày. Khi trở về, mày trả cho tao số tiền 2 ngàn, còn dư bao nhiêu thì là phần của mày."
Thiên Ân gật gù, trong trí hắn đã bắt đầu phác họa một chương trình làm việc cho ngày mai.
Lương Thành vỗ nhẹ vai tên tài-xế-muốn-thành-mại-bản, "Khi về, nếu mày thấy nghề này không thực sự hấp dẫn, mày đừng xấu hổ. Tao sẽ cho mày trở lại chân tài xế. Đừng bao giờ xấu hổ vì đã gắng làm. Những đứa thực sự thất bại là những đứa không bao giờ dám làm. Khi mày trở về, tao sẽ bàn thêm với mày về kết quả chuyến đi, rồi mình sẽ tiếp tục tính toán cho những bước tới."
Thiên Ân cúi đầu chào, quay bước ra, nhưng ông già vẫn chưa xong, "Có một điều mày phải luôn luôn ghi nhớ khi bắt đầu cái nếp sống mới của mày. Đó là mày sẽ vượt qua được bất cứ trở ngại gì, dù lớn lao và khó khăn đến đâu, nếu mày giữ vững ý chí. Và kẻ nào càng có nhiều tham vọng thì càng gặp nhiều trở ngại." "Thất bại sẽ phải lùi bước nếu ý chí thành công của ta đủ mạnh."
Lương Thành tới gần Thiên Ân, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Mày có hiểu hết ý của tao không?"
"Có, thưa chú."
"Vậy thì lập lại tao nghe."
"Thất bại sẽ phải lùi bước nếu ý chí thành công của ta đủ mạnh."
Cái villa của Lương Thành nằm cạnh biển, phía sau Tòa Thị Xã. Mỗi năm, ông ra đây vài tuần để nghỉ mát. Các cơ sở thương mại của ông đều ở tại Saigon. Chiến tranh thế giới đang bùng nổ chung quanh, từ Miến Điện đến Triều Tiên, và Lương Thành lợi dụng tối đa sự thiếu hụt trầm trọng về mọi mặt hàng khắp nơi. Chiến tranh càng lớn mạnh, tiền bạc Lương Thành càng tích lũy.
Những ngày ở Nha Trang này là những ngày yên ổn nhất của Lương Thành. Ông không muốn ai quấy rầy cái yên tĩnh đó. Vậy mà thằng Thiên Ân lại xin gặp, chuyện khẩn cấp. Hắn mồ côi cha mẹ từ thuở mới đẻ, ông thương tình giúp đỡ tiền bạc cho ông chú họ hắn có phương tiện để nuôi. Năm 13, nó cần việc làm, ông cho làm tài xế một chiếc xe vận tải chở hàng của ông. Lần đi Nha Trang này, hắn xin thay tên tài xế riêng, lái cho gia đình ông đi nghỉ mát.
Ông hơi bực nên sẵng giọng hỏi khi hắn vừa thò đầu vào.
"Mày muốn gì? Làm gì mà phải khẩn cấp nói chuyện quan trọng? Việc tài xế xe vận tải của mày không được như ý sao?"
Thằng bé cúi mặt nhìn xuống tấm thảm đỏ. "Thưa chú, không."
"Tại sao, giờ giấc nhiều và bất thường hả? Hay mày không đủ sức?".
"Thưa chú, không.
"Vậy thì nói cho tao nghe rõ coi mày muốn yêu cầu điều gì? Cũng như nói rõ lý do của lời yêu cầu này."
"Con xin chú cho con làm người bán hàng thay vì tài xế. Con muốn đi bán giống như Trương Phú, Trần Bình và những người mại bản khác. Con muốn chú giao hàng cho con như họ, con muốn được giàu sang như họ. Con muốn thay đổi cuộc đời hèn hạ của con. Làm tài xế con sẽ không sao giàu nổi; nhưng buôn bán sẽ cho con cơ hội."
"Ai nói cho mày nghe cái ý tưởng này?"
"Con nghe chú vẫn nói với bạn hàng là không có nghề nào có nhiều cơ hội làm giàu bằng nghề buôn bán. Phi thương bất phú."
Lương Thành gật gù, nhưng tiếp tục hỏi thêm:
"Mày nghĩ là mày có khả năng biết buôn bán như bọn Trần Bình không?"
Thiên Ân nhìn lên, giọng đầy cả quyết:
"Nhiều lần con nghe chú chê Trần Bình về tật ham chơi của nó. Còn Trương Phú thì ngu và chậm. Nhưng họ biết áp dụng cách thức buôn bán do chú chỉ dạy nên thành công. Nếu họ làm được, tại sao con không làm được?"
"Cho là mày học được đi. Rồi mày sẽ dùng cách thức này để làm gì cho đời mày?"
Thiên Ân do dự chút đỉnh rồi đáp "Thiên hạ đồn chú là người giàu nhất ở xứ mình. Không ai có cơ sở hay cửa tiệm từ Nam ra Bắc như chú. Con muốn trở thành một người giàu nhất xứ, rồi cả Châu Á, Châu Âu."
Lương Thành ngã người ra nệm ghế, chậm chạp nhìn kỹ thằng nhỏ. Áo quần nó thì đầy bụi bặm nhưng mặt nó không chút gì là khiêm tốn
"Rồi mày sẽ làm gì với của cải và quyền lực do đồng tiền mang lại?"
"Con sẽ làm như chú. Gia đình con sẽ đầy vàng bạc châu báu, phần còn lại con sẽ chia cho nhân viên và người nghèo."
Lương Thành lắc đầu. "Mày phải hiểu sự giàu sang không thể là mục đích của đời sống. Mày nói thì hay lắm nhưng chỉ là lời nói. Cái giàu sang thực sự phải đến từ trái tim, không phải từ túi tiền."
Thiên Ân vẫn cứng cỏi "Bộ chú không giàu sang sao?"
Lương Thành chậm rãi: "Mày có biết sự khác biệt giữa tao và thằng ăn mày ngoài ngõ kia là gì không? Thằng ăn mày lo lắng về bữa ăn sắp tới của nó, còn tao thì suy nghĩ đây có phải là bữa ăn sau cùng! Nghe tao nói đây. Đừng chỉ nghĩ tới giàu sang và làm việc chỉ vì tiền bạc. Hãy đi tìm hạnh phúc, yêu và được yêu, tìm sự thanh bình cho đầu óc và tâm hôn."
Thiên Ân vẫn không bỏ cuộc. "Nhưng làm sao có hạnh phúc nếu không có tiền. Ai mà thanh bình khi bụng đói meo. Ai mà bày tỏ được yêu thương khi không lo nổi cơm ăn và áo mặc cho gia đình mình? Chính chú đã nói sự giàu sang là một phước lộc và nó mang niềm vui đến cho mọi người. Con là người muốn cái phước lộc đó. Con cho rằng người nào nghèo là người đó thiếu khả năng hay thiếu tham vọng. Coin có thừa hai yếu tố này."
Lương Thành không cãi thêm nữa. "Tự nhiên sao mày lại nổi chứng với tham vọng này. Mày nói chuyện phải lo cơm ăn áo mặc cho gia đình, mà mày đã có gia đình gì đâu?"
Thiên Ân đỏ mặt. "Tháng trước khi chú sai con xuống Cần Thơ đưa hàng cho tiệm Thái Hưng, con có gặp đứa con gái của ông chủ tiệm."
"À, bây giờ mới rõ sự thực. Tình yêu, không phải lý tưởng cao xa, mới là động cơ thúc đẩy mày. Con gái của Thái Hưng dĩ nhiên không bao giờ chịu lấy một tên tài xế. Nhưng một người mại bản chắc phải được. Thôi được, để tao giúp mày buôn bán".
Thiên Ân quỳ xuống, ôm chân Lương Thành "Chú đã cứu giúp đời con một lần sau khi mồ côi, đây là lần thứ hai con mang ơn chú".
Lương Thành kéo hắn đứng dậy, "Mày để dành lời cám ơn đó đi đã. Việc mà tao sẽ giúp mày chỉ là một hạt cát so với cái hòn núi mà mày phải tự lo di chuyển."
Thiên Ân hơi lo âu, "Nhưng chú không dạy con những nguyên tắc cách thức để trở thành một người mại bản thành công hay sao?"
"Không. Lúc mày còn mồ côi, tao có thể đem mày về nhà nuôi nấng chiều chuộng và cho mày đủ thứ vật chất để có một nếp sống nhàn hạ. Tao đã không làm như vậy. Tao để mày bắt đầu cuộc đời làm việc bằng chân tài xế, vì tao tin là nếu trong mày có ngọn lửa tham vọng, lần lần nó sẽ cháy bung ra ngoài... Trưa nay, tao cũng sung sướng khi nhìn ý chí trong mắt mày và nghị lực trên khuôn mặt mày. Cái phán đoán của tao rất đúng;nhưng mày vẫn phải chứng minh là có nhiều thực lực trong lời nói của mày, không phải chỉ là thùng rỗng."
Thiên Ân im lặng, nhập tâm từng lời nói của Lương Thành.
"Trước hết, mày phải chứng tỏ cho tao, và quan trọng hơn, là cho chính mày, rằng mày có thể chịu đựng được những thử thách của nếp sống của một tên mại bản. Nó không dễ dàng gì. Tao đã nói nhiều lần là không gì làm giàu nhiều như nghề buôn bán mà thành công; nhưng sở dĩ cái giàu sang nó lớn lao như vậy là vì rất ít người thành công.
Bao nhiêu người đã gánh nhận những thất vọng và thất bại, dù họ có đầy đủ những khả năng để làm giàu. Họ không nhận chân được điều này. Bao nhiêu người đã run sợ và nghi ngờ khi phải trực diện những trở ngại. Họ coi những trở ngại như là một kẻ thù, khi thực sự, trở ngại là một người bạn tốt. Trở ngại rất cần yếu, vì trong tất cả công việc và nghề nghiệp quan trọng, thắng lợi chỉ đến sau bao nhiêu trận chiến và thất bại.
Nhưng sau mỗi trận chiến, mỗi thất bại, khả năng và nghị lực của mày sẽ gia tăng, sự can đảm và sức chịu đựng sẽ bén nhạy hơn. Kết quả sau cùng là một niềm tự tin mới, một ý chí mới. Do đó, trở ngại là một người bạn tốt, bắt mày phải trở thành giỏi hơn, hay bỏ cuộc. Mỗi một thất vọng là một cơ hội để tiến tới; tránh né chúng là mày sẽ vất đi tương lai của mày."
Thiên Ân gật gù, muốn đáp lời, nhưng Lương Thành ra dấu bảo im. Ông tiếp tục, "Thêm vào đó, mày đã chọn một nghề nghiệp có thể nói là cô đơn nhất thế giới. Ngay cả thằng thu thuế bị khinh ghét cũng được về nhà khi trời tối. Ngay cả thằng lính Lê Dương cũng có bạn bè trong trại lính mỗi đêm. Mày sẽ phải nhìn bao nhiêu hoàng hôn trong cô quạnh, thật xa gia đình và bạn bè. Không có một cảnh nào buồn hơn khi mày phải đi ngang một căn nhà lạ trong một tỉnh lạ, nhìn gia đình người khác quây quần trước bữa cơm chiều, đùa giỡn."
"Những phút cô đơn này sẽ đem đến cho mày bao nhiêu là cám dỗ". Giọng Lương Thành trầm xuống, "Phản ứng của mày trước những cám dỗ này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sự nghiệp của mày. Khi chung quanh mày chỉ có một mình mày và một mớ hàng, mày sẽ cảm thấy vô cùng rối loạn.
Những mục đích, những giá trị đều bị lạc hướng; và những hành động của mày đôi khi trở thành ngu xuẩn và đem đến những hậu quả khó lường. Bao nhiêu người với những khả năng rất cao về nghề mại bản đã chôn vùi sự nghiệp của họ trong cảnh huống đó. Ngoài ra, không ai sẽ an ủi hay đùa chơi với mày khi mày thua lỗ; chỉ có những đứa muốn lợi dụng."
"Con sẽ cẩn thận và sẽ theo đúng lời chú dặn."
"Được rồi, mình sẽ bắt đầu. Tao sẽ không nói thêm gì nữa. Mày vẫn còn là một con sâu. Cho đến khi nó hóa bướm, sâu vẫn là sâu. Cho đến khi mày tạo cho mày một sự nghiệp, mày vẫn chưa thể là một tên mại bản."
"Bao giờ con bắt đầu?"
"Thứ Hai, khi về lại Saigon. Mày đến kho hàng số 6, gặp thằng Mười Thanh. Nó sẽ lập một trương mục mới cho mày, và sẽ giao cho mày lô hàng đầu tiên. Một hãng dược phẩm bên Hòa Lan mới cho công ty tao độc quyền bán tại Đông Dương một loại thuốc mới, chữa bệnh sốt rét, công hiệu gấp trăm lần loại Quinquina vẫn đang xử dụng.
"Mày sẽ lấy khoảng 1000 hộp, rồi đi thẳng lên khu Pleiku, Paksé. Đường đi còn khó khăn, nhiều chỗ mày phải đi thuyền. Dân trên đó cũng còn nghèo lắm, mấy thằng mại bản của tao chê, không thèm lên bán, và tụi dân không có tiền mua. Nhưng tao đã bán rất nhiều hàng ở khu này. Mày sẽ ở lại quanh các làng Thượng cho đến khi bán hết".
Thiên Ân cố dấu vẻ vui sướng trong giọng nói của hắn, "Rồi tiền bạc thì chú sẽ tính với con ra sao?"
"Tao để cho mày giá sỉ là 2 đồng một hộp như bao nhiêu bạn hàng khác. Mày nợ tao 2 ngàn đồng. Mày muốn bán ra bao nhiêu thì tùy mày. Khi trở về, mày trả cho tao số tiền 2 ngàn, còn dư bao nhiêu thì là phần của mày."
Thiên Ân gật gù, trong trí hắn đã bắt đầu phác họa một chương trình làm việc cho ngày mai.
Lương Thành vỗ nhẹ vai tên tài-xế-muốn-thành-mại-bản, "Khi về, nếu mày thấy nghề này không thực sự hấp dẫn, mày đừng xấu hổ. Tao sẽ cho mày trở lại chân tài xế. Đừng bao giờ xấu hổ vì đã gắng làm. Những đứa thực sự thất bại là những đứa không bao giờ dám làm. Khi mày trở về, tao sẽ bàn thêm với mày về kết quả chuyến đi, rồi mình sẽ tiếp tục tính toán cho những bước tới."
Thiên Ân cúi đầu chào, quay bước ra, nhưng ông già vẫn chưa xong, "Có một điều mày phải luôn luôn ghi nhớ khi bắt đầu cái nếp sống mới của mày. Đó là mày sẽ vượt qua được bất cứ trở ngại gì, dù lớn lao và khó khăn đến đâu, nếu mày giữ vững ý chí. Và kẻ nào càng có nhiều tham vọng thì càng gặp nhiều trở ngại." "Thất bại sẽ phải lùi bước nếu ý chí thành công của ta đủ mạnh."
Lương Thành tới gần Thiên Ân, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Mày có hiểu hết ý của tao không?"
"Có, thưa chú."
"Vậy thì lập lại tao nghe."
"Thất bại sẽ phải lùi bước nếu ý chí thành công của ta đủ mạnh."
Chương 4
Thiên Ân đẩy đĩa cơm ăn dở qua một bên. Hắn không làm sao nuốt nổi. Bụng hắn đầy những buồn rầu để có thể chứa thêm bất cứ món gì khác vào trong.
Ngày mai nữa là đã 8 ngày ở Paksé. Suốt nửa tháng qua, từ khi đến Pleiku, rồi qua biên giới đi về vùng Hạ Lào này, hắn đã mòn gót trên tất cả những nẻo đường, từ hẻo lánh đến đông đúc, từ thành thị đến thôn bản xa xôi. Hắn nhìn chiếc va ly dưới chân, một ngàn hộp thuốc vẫn còn nguyên vẹn. Tất cả những ồn ào chung quanh quán ăn không làm sao xua tán được ý nghĩ liên miên trong đầu hắn. Cái nghi ngờ xâu xé biết bao tên mại bản từ thuở khai thiên đang bắt đầu xâm nhập đầu hắn.
"Tại sao thiên hạ không chịu bỏ chút thì giờ nghe lời giải thích của mình? Làm sao để gây sự chú ý? Tại sao mà chưa nói được 5 câu, họ đã đóng sập cửa lại? Tại sao họ không có một chút hào hứng nào khi mình nói về công hiệu của thứ thuốc mới? Thiên hạ nghèo như vậy sao? Không dám thử một loại thuốc đắt tiền hơn, dù rất công hiệu? Tại sao họ cứ nói để lần khác? Tại sao mình lại có sự hoài nghi khi phải gõ những cánh cửa khép kín? Tại sao mình cứ ngại về cái giá hàng của mình quá cao?"
Hắn lắc đầu, khinh ghét cái thất bại hèn hạ này. Có lẽ đây không phải là nghề nuôi sống hắn. Có lẽ nó chỉ nên làm một tên tài xế với giấc mộng bình thường. Là một tên mại bản, may lắm thì hắn huề vốn sau khi khấu trừ chi phí mỗi ngày. Lương Thành gọi hắn là gì? Tên chiến sĩ trẻ tuổi tài cao?
Trong giây phút này, hắn chỉ muốn yên thần ngồi trên chiếc xe vận tải của hắn, lang thang trên con đường đã định sẵn. Rồi hắn hình dung đến khuôn mặt và mái tóc của Mị Hương, đến ông cha già khó tính của nàng, đến cái cửa tiệm Thái Hưng đồ sộ, và hắn xua gạt ngay những nghi ngờ. Tối nay hắn sẽ về Bản Chu Khan, xin ngủ nhờ một nhà tốt bụng, để tiết kiệm tiền khách sạn ở đây, và hắn tự hứa ngày mai sẽ bán hết số thuốc này.
Hắn sẽ mở miệng với những lời thật hoa mỹ và người nghe sẽ không thể từ chối. Hắn sẽ dậy thật sớm, trước khi mặt trời mọc, đi bộ khoảng 2 tiếng về thành phố này. Hắn sẽ bắt đầu với phòng mạch lớn nhất, rồi xuống tận những tiệm tạp hóa thật nhỏ. Chỉ một, hai ngày, hắn sẽ quay trở về Saigon với số tiền lời thật cao. Hắn kéo dĩa cơm lại và cố ăn cho hết để lấy thêm sinh lực. Lương Thành sẽ hãnh diện vì hắn đã không bỏ cuộc trước bao nhiêu thất vọng. Hắn sẽ trở về trong thắng lợi. Thực sự, gần một tháng để bán một ngàn hộp thuốc là quá lâu. Nhưng hắn biết rằng, lần tới hắn chỉ cần 3 tuần, rồi 2 tuần, rồi 1 tuần. Với sự chỉ dạy của Lương Thành, hắn sẽ bán 1 ngàn hộp thuốc trong vòng vài giờ. Hắn sẽ trở thành tên mại bản giỏi nhất và giàu nhất Saigon. Thiên hạ sẽ ca tụng hắn.
Hắn rời khỏi tiệm ăn, bắt đầu đi bộ về hướng Bắc. Phải hơn 12 cây số qua ngọn đồi cao trước mặt mới tới Bản Chu Khan. Trời bắt đầu trở lạnh, gót giầy của hắn bắt đầu mòn nên hơi lạnh đã thấm tận lòng bàn chân. Cái va ly trên tay nặng như ngàn ký. Con đường không xe cộ, nhỏ và gồ ghề. Buổi chiều của một tên lữ hành cô độc.
Ngày mai chắc chắn phải khá hơn. Nhưng hắn bắt đầu hiểu tại sao Trương Phú, Trần Bình tránh né vùng Thượng nghèo nàn này. Bọn chúng nói không ai có thể bán gì được cho dân ở đây, và mỗi khi hắn thất bại trong sự thuyết phục, những lời phẩm bình này trở lại như một ám ảnh trong đầu. Lương Thành nói ông ta đã bán rất nhiều cho dân địa phương, nhưng có lẽ, thời đó tình trạng kinh tế rất khác biệt, và Lương Thành là một tay mại bản đại tài.
Một chiếc xe cục kịch từ phía sau chạy lại, thật chậm. Trên xe chở một lô đàn bà và con nít người Lào. Hắn vẫy lại và xin cho quá giang về Bản Chu Khan. Tên tài xế người Lào nhìn quần áo hắn, coi cũng tươm tất đàng hoàng, gật đầu cho hắn lên xe. Hắn tự nhủ, mình may mắn. Tiết kiệm được hai tiếng đi bộ. Bộ giò này phải để dành cho ngày mai.
Chiếc xe Peugeot đời 30 gì đó, loại xe gia đình nhưng được biến đổi để trở thành xe đò. Chỗ đủ cho 6 người Tây Phương, nhưng hắn đếm cũng gần 30 người, chồng chất còn tệ hơn cá hộp. Thêm một lô hành lý chất ở trên mui xe, khiến tốc độ của chiếc xe không nhanh hơn là xe đạp bao nhiêu. Tuy nhiên, thời giờ không phải là một hiện kim quý báu ở đây. Hắn ngồi ép vào cánh cửa, không thở nổi với cái hôi hám và mùi xú uế nồng nặc. Rồi hắn thiếp đi.
Một cánh tay lay hắn trở dậy. Tên tài xế già ra dấu cho hắn xuống. Mọi người trên xe đã đi hết tự bao giờ. Trời tối hẳn, ngọn đèn le lói từ phía thật xa là ngọn đèn duy nhất trong một đêm không trăng sao này. Hắn hỏi tên tài xế có phải đây là Bản Chu Khan, trong tiếng Lào chập chững của hắn. Tên tài xế chỉ dơ tay xua đuổi hắn. Trả tên tài xế tiền xe, hắn ôm chiếc va ly tần ngần không biết đi về hướng nào. Hắn tự nhủ, "Thôi cứ tìm một nơi ngủ tạm, rồi sáng mai sẽ hỏi rõ đường xá, trở về Paksé."
Hắn quyết định tiến về phía ngọn đèn duy nhất.
Tưởng là gần, nhưng cũng mất hơn nửa tiếng, hắn mới leo đến nơi. Con đường quanh co, thật trơn trợt, nằm trên một ngọn đồi nhỏ. Đó là một cái nhà sàn, trung bình như những nhà sàn khác ở khu Hạ Lào này. Hắn bước lên nấc thang, gỗ cũ và mục như sắp gẫy. Hắn gõ nhẹ. Rồi gõ nhẹ. Một hồi lâu, chiếc cửa mở hé. Khuôn mặt của một thiếu phụ Tây Phương hiện ra, "Ông muốn hỏi ai?" bằng tiếng Pháp.
Hắn được cho học trường Pháp từ nhỏ nên rất mừng. "Tôi đi lạc. Tôi muốn về Bản Chu Khan nhưng xe lại đưa đến đây. Tôi tìm chỗ ngủ tạm đêm nay, để sáng mai tìm đường về Paksé."
Trong im lặng, người đàn bà mở cửa. Bộ áo quần của người nữ tu. Thiên Ân vội vàng, "Merci, ma soeur".
Cảnh tượng bên trong căn phòng làm Thiên Ân kinh ngạc. Cả cái nhà sàn chỉ rộng chưa quá 40 mét vuông, mà nằm la liệt ít nhất là 300 người. Ngoại trừ hơn chục chiếc giường đôi 2 tầng, tất cả đều nằm dài trên chiếu, dưới sàn gỗ. Đủ mọi lứa tuổi, từ đứa bé còn bú sữa mẹ đến ông già hom hem gần đất xa trời.. Dù chỉ có một ngọn đèn măng xông giữa phòng, Thiên Ân cũng nhận rõ là mọi người coi như đã mất thần sắc.
"Tháng rồi cả làng bị bệnh dịch. Một giống muỗi từ phương Bắc xuống gây bệnh sốt rét cho hơn 60% dân làng. Tôi đã kêu cứu Paksé, mà bộ y tế ở đó cũng không còn thuốc men hay tiền bạc gì để cung cấp. Họ chỉ nằm chờ chết. Chỉ vài ba ngày nữa. Tôi không làm gì được." Người nữ tu giọng buồn rầu. Rồi bà chỉ cho Thiên Ân một góc còn lại gần cánh cửa. "Ông có thể ngủ tạm chỗ này. Chúc ông ngon giấc."
Thiên Ân tần ngần suy nghĩ. Hắn nhìn chiếc valy, thấy rõ qua lớp vỏ da là 1 ngàn hộp thuốc HD-305. Hắn quay lại nhìn những khuôn mặt gần hắn, rồi xa hắn. Những khuôn mặt của bất hạnh và chịu đựng. Những khuôn mặt của sự đầu hàng vô điều kiện. Những khuôn mặt của sự sống đang le lói như ngọn đèn nhỏ chờ cơn gió mạnh để tắt lịm. Tay hắn run run. Cái ổ khóa của va ly thật quen thuộc, hắn đã mở ra biết bao lần, để lấy những hộp thuốc đưa mẫu mời mọc. Những hộp thuốc này sẽ là chìa khóa để mở một cánh cửa huy hoàng cho tương lai của hắn.
Thiên Ân nhắm nghiền mắt lại và thở dài. Hắn không còn một lựa chọn nào khác. Thiên Ân mở khóa chiếc va ly, cầm lên hộp thuốc HD-305, giải thích cho người nữ tu về công hiệu của chúng. "Tôi còn ở đây đúng một ngàn hộp. Vừa đủ lượng cho tất cả mọi người. Bà giữ lấy."
Người nữ tu do dự. "Nhưng thưa ông, chúng tôi không có một đồng nào để trả cho ông. Tôi không dám nhận..."
Thiên Ân ôn tồn. "Tôi biết. Bà cứ giữ lấy. Họ cần những thứ này hơn là tôi hay người chủ tôi... Thôi, chúc bà ngon giấc."
Thiên Ân quay ra góc cửa, hắn thấy mệt mỏi và không sao mở mắt nổi. Hắn làm một giấc thật ngon.
Chương 5
Thiên Ân chậm chạp bước lên những tầng cấp của cái cầu thang phía trong, dành riêng cho khách và nhân viên muốn lên thẳng phòng làm việc của Lương Thành. Tầng lầu năm trong một ngày nóng bức có thể làm người leo thấm mệt. Nhưng Thiên Ân không mệt với những bậc thang, mà với những ý nghĩ và mưu tính trong đầu. Hắn không hiểu tại sao hắn lại ngu xuẩn tặng không lô thuốc cho những người Lào không quen biết?
Bây giờ hắn nói gì với Lương Thành đây? Và những tên nhân viên khác? Bọn nó chắc sẽ bò lăn ra cười khi nghe tên mại bản đại tài tặng không hàng hóa thay vì mua bán. Hắn muốn bịa ra một câu chuyện để nói với Lương Thành. Có lẽ hắn sẽ kể là chiếc va ly bị ăn trộm hay ăn cướp trên đường qua biên giới Lào? Lương Thành có tin? Dĩ nhiên phải tin vì đã có rất nhiều trộm cướp trên khúc đường này. Và Lương Thành chắc chỉ la mắng hắn về tội cẩu thả?
Lương Thành không có khách. Ông đứng quay lưng ra phía đường, nơi sân thượng, nhìn xuống thành phố. Bên dưới là đường Catinat, bên kia là bờ sông Saigon. Cả thành phố chỉ có tòa nhà của công ty ông và khách sạn Majestic là cao nhất. Ông trầm ngâm suy tưởng về giấc mơ hôm qua.
Ông mơ thấy mình đang khiêng một cái rương nặng trĩu, cái rương mà ông vẫn giữ kín từ bao lâu nay dưới hầm căn nhà riêng của ông. Ông mệt nhoài người đẩy rương lên một con dốc thật cao, dẫn lên đỉnh núi. Sau bao nhiêu cố gắng, ông đem được lên đỉnh. Từ trên trời, bỗng nhiên xao động, những đám mây và gió bão chợt nổi lên. Ông lo sợ tìm chỗ trú ẩn. Ông vừa buông chiếc rương ra để chạy thì chiếc rương tuột dốc, lăn xuống phía dưới.
Một con đại bàng từ đâu bay đến, dùng cái mỏ ngàn cân, cắp chiếc rương rồi bay lên cao. Ông tiếp tục chạy và chạy, cho đến một hang núi lạ. Nơi đó, có cả trăm người Thượng đang nhảy múa nô đùa. Họ bao quanh ông, mời nhảy và uống rượu. Ông dạt họ qua một bên, bước khỏi đám đông thì thấy một thanh niên trẻ đang ngồi uống rượu một mình ở một góc tối. Dưới chân hắn, là chiếc rương mà con đại bàng đã cắp bay đi. Ông tới gần thì nhận ra chàng thanh niên đó là thằng Thiên Ân. Ông chợt tỉnh giấc và không sao ngủ lại được.
Giấc mơ là một ám ảnh suốt ngày hôm nay. Ông tiếp khách lấy lệ, chứ trong tâm trí, chiếc rương và Thiên Ân là đề tài thường trực. Một tiếng động phía sau. Ông quay lại thì thấy Thiên Ân đang đứng đợi
"À, mày mới về đó hả. Ngồi xuống đây, kể cho tao nghe mọi chuyện. Mày không xách cái va ly về, có nghĩa là mày đã bán hết hàng. Đáng khen. Uống ly trà này rồi nói chuyện. Đêm qua tao cũng nằm mơ thấy có chuyện hơi lạ kỳ."
Lương Thành dựa ngửa trên chiếc ghế rộng, lơ đãng nghe Thiên Ân kể lại câu chuyện dài của hắn. Từ những từ chối nhẹ nhàng đến những chửi bới la mắng hắn phải chịu đựng từ Pleiku đến Paksé. Ông gật gù và mỉm cười khi nghe chuyện tên lính Pháp chĩa súng vào đầu hắn dọa bắn hắn, cũng như vợ tên bác sĩ Lào khoe hắn cái xu chiêng rồi đá đít hắn ra khỏi cửa.
Sau cùng, Thiên Ân kể lại cái đêm cuối cùng khi hắn ngồi ở quán ăn Paksé, nghi ngờ về khả năng cũng như sự lựa chọn nghề nghiệp này của mình. Lương Thành gián đoạn câu chuyện, hỏi nhẹ, "Mày kể hết cho tao nghe về những gì chạy qua trí óc mày khi mày ngồi đó tủi thân và đau nhục cho mày."
Thiên Ân nói ra cặn kẽ tất cả những câu tự vấn và ý tưởng muốn bỏ cuộc. Lương Thành vặn thêm, "Rồi sau cùng, ý tưởng gì đã khiến mày xua tan mọi nghi ngờ và quyết định tiếp tục thử lửa, quyết định sẽ bán cho xong lô thuốc này?"
Thiên Ân ngập ngừng, "Lúc đó con nghĩ đến hình ảnh của Mỵ Hương, con ông Thái Hưng. Con biết rằng nếu con thất bại, con sẽ không bao giờ dám gặp cô ta nữa". Rồi Thiên Ân nói như khóc, "Nhưng con đã thất bại, thưa chú."
"Thất bại? Tại sao? Mày có đem cái lô hàng về lại đâu?"
Vừa khóc vừa nói, Thiên Ân kể lại phần cuối của câu chuyện, từ khi ngủ quên trên chiếc xe đò, đi lạc sâu vào làng Thượng, đến Bản Chu Prong thay vì Chu Khan, khi gặp bà nữ tu người Pháp với hơn 300 bệnh nhân. Lương Thành thừ người suy nghĩ, miệng ông mím lại, nhưng trên nét mặt vẫn có vẻ gì hóm hỉnh. Ông nhớ lại từng chi tiết giấc mơ đêm qua của ông.
Thiên Ân bận lau nước mắt nên không để ý đến thái độ của Lương Thành. Hắn cúi gầm mặt trong xấu hổ và sợ hãi, chờ cơn giận giữ của Lương Thành khi hắn nói đến việc hắn tặng nguyên va ly lô thuốc cho bà nữ tu.
Tuy nhiên, hắn chỉ nghe tiếng ầm ừ, rồi Lương Thành đặt nhẹ tay lên vai hắn, vỗ về.
"Chuyến đi này của mày cũng khá lợi ích cho mày."
"Không đâu, thưa chú."
Lương Thành tiếp tục, "Và lợi ích cho cả tao nữa. Mày giúp tao tìm được một lối thoát mà suốt 36 năm qua tao chưa tìm thấy. Thôi để tao giải thích rõ hơn cho mày nghe khi qua Tết. Giờ tao còn đang bận rộn vài câu chuyện khẩn cấp. Bây giờ tao yêu cầu mày điều này."
"Thưa chú, con nghe."
"Mùa này, Tết nhứt sắp đến, phải giao hàng nhiều, mày trở lại lấy chiếc xe vận tải, tiếp tục làm tài xế tạm thời. Qua Tết rồi tính tiếp."
Thiên Ân đứng dậy, cúi đầu trong cảm kích. "Thưa chú, chú dạy sao con nghe vậy. Con rất ân hận đã làm chú thất vọng."
"Được rồi, trở về lại vị trí cũ của mày đi. Qua Tết, gặp tao."
Thiên Ân bước ra khỏi phòng. Bước chân nhẹ như bay, khác hẳn với vài giờ trước, khi hắn chậm chạp nặng nề bước vào căn phòng này. Khi hắn vừa ra khỏi cửa, Lương Thành kêu hắn lại.
"Mày yên tâm, ngủ ngon. Mày đã không thất bại như mày nghĩ đâu."
Hai tháng trôi qua từ ngày Thiên Ân trở về từ Hạ Lào. Hắn bình an trở lại với công việc của một tên tài xế. Sáng hôm đó. Lương Thành cho người gọi Thiên Ân đến găp ở ngôi biệt thự riêng ở đường Duy Tân. Đi qua 6 phòng, từ phòng khách đến phòng ăn, rồi lên lầu, mới tới phòng ngủ của Lương Thành. Chiếc giường thật to lớn làm cả con người của Lương Thành trở nên nhỏ bé, ốm yếu. Lương Thành nằm trên giường, cố gắng lắm mới ngồi gượng dậy. Gương mặt ông ta giờ sao teo tép, chân tay run rẩy. Thiên Ân ngạc nhiên khủng khiếp, không thể tưởng tượng sự khác biệt của con người trong vòng hai tháng.
Lương Thành ra dấu cho Thiên Ân ngồi xuống cạnh giường, dưới chân mình. Trong chậm chạp, Lương Thành cất tiếng. Giọng nói cũng mệt mỏi, không chút gì oai hùng như hai tháng trước.
"Thiên Ân, mày đã có hơn hai tháng để suy nghĩ lại về tham vọng của mày. Mày vẫn giữ ý định là sẽ trở thành một tên mại bản giàu có?"
"Thưa chú, vâng."
Ông già gật gù. "Được rồi, định mệnh đã sắp sẵn. Tao muốn bỏ ra ít thì giờ để làm việc, bàn luận thêm với mày, nhưng như mày thấy, ông Trời có ý muốn khác. Tao vẫn nghĩ tao là một tên mua bán đại tài, nhưng tao vẫn không mua hay bán gì nổi với ông Thần Chết đang chầu chực ngoài cửa. Hắn vẫn không chịu giá..."
Cơn ho rũ rượi làm Lương Thành ngưng lại. Ông loay hoay tìm ống thuốc xịt, rồi lọ dầu. Thiên Ân cuống quít phụ giúp. Sau cơn ho dài, Lương Thành nhắm nghiền mắt im lặng một lúc lâu, rồi tiếp tục trong khó khăn, "Tao và mày không còn nhiều thì giờ. Hãy bắt đầu. Mày giúp tao đẩy cái tủ này qua một bên, ở trong là một cánh cửa nhỏ đi xuống dưới hầm căn phòng nầy. Mày đi xuống dưới, ngay bên tay trái, có một cái rương sắt cũ kỹ, mày khiêng lên đây."
Thiên Ân vâng lời, sau 10 phút, hắn khệ nệ bưng lên chiếc rương thật cũ. Lương Thành chỉ hắn xâu chìa khóa dưới bình hoa thủy tiên. Rồi hắn loay hoay mãi mới mở được chiếc rương. Bên trong là những cuốn tập bằng da, viết bằng chữ Hán. Hắn lấy ra, ngần ngừ đưa cho Lương Thành, mắt nhìn không hiểu.
Ông già chậm rãi kể. "Bốn mươi bảy năm về trước, tình cờ tao cứu tử được một ông lái buôn người Tàu ở Cao Bằng. Ông bị hai thằng đệ tử mưu hại, cướp hết của cải hàng hóa, rồi tính giết chủ để phi tang. Lúc đó, tao chỉ là thằng đốn củi, lao động tốt ngày ngày kiếm vài đồng xu đủ cơm cháo cho ông bà già. Ông tặng cho cha mẹ tao một món tiền lớn rồi nằng nặc đòi đem tao về Quảng Châu nuôi nấng như con đẻ. Từ đó, tao bắt đầu theo ông đi mua bán qua ngày.
Cho đến năm tao 30 tuổi, ông mới giao lại tao cái rương này. Trong rương, có 10 cuốn tập bằng da, mỗi cuốn ghi theo số thứ tự. Cuốn số 1 chỉ cách thức để học và xử dụng 9 cuốn còn lại. Tất cả ghi rõ 9 nguyên lý căn bản và bí quyết để trở thành một người mại bản thành công.
Ông bắt tao phải học thuộc lòng từng cuốn một, rồi lập đi lập lại lời kinh chỉ dạy, liên tiếp 30 ngày mỗi cuốn. Sau 9 tháng, 9 nguyên lý này trở thành một phần của đời tao, giúp tao suy nghĩ, hành động và phản ứng theo những bí quyết đã nhập tâm. Sau 9 tháng, những nguyên lý trở thành một thói quen từ tiềm thức.
“Một năm sau, ông giao lại cho tao cái rương, một phong thư dán kín và 50 đồng tiền vàng. Phong thư chỉ được đọc khi tao đến Hà Nội. Tao chào từ giã cả gia đình rồi trực chỉ phía Nam xuống Hà Nội. Lá thư dặn tao hãy dùng 50 đồng tiền vàng, cùng với 9 nguyên lý đã nhập tâm để bắt đầu một cuộc đời mới. Lá thư còn bắt tao phải tự hứa là sẽ đem một phần ba bất cứ số tiền nào kiếm được, trao tặng cho những người thua kém nghèo hèn. Còn cái rương và 9 tập kinh, tao phải giữ kín cho đến một ngày nào đó, một dấu hiệu siêu hình nào sẽ cho tao biết người mà tao sẽ giao lại."
Thiên Ân lắc đầu “Con vẫn không hiểu, thưa chú.”
“Để tao giải thích. Từ Hà Nội, tao bắt đầu mua bán và áp dụng đúng 9 nguyên lý đã học. Tao thành công ngoài sự dự đoán của cả chính tao và tạo nên một tài sản khổng lồ như mày đã thấy, dầu rằng tao đã cho hết một phần ba lợi tức như đã hứa hẹn. Trong khi đó, tao cố gắng tìm một dấu hiệu để giao lại chiếc rương này. Trước ngày mày về đây, tao mơ thấy một giấc mộng khá lạ kỳ. Tao có mơ, nhưng chưa bao giờ nhớ là mình đã mơ những gì; mà lần đó, tao không sao quên được, dù chỉ một chi tiết nhỏ.”
Rồi Lương Thành kể lại giấc mơ về chiếc rương, về những người Thượng, về Thiên Ân.
“Khi mày kể lại chuyện đã xảy ra cho mày ở Hạ Lào, tao thấy toàn thân lạnh buốt. Tao biết là dấu hiệu đã hiện ra, và mày là người tao sẽ giao lại chiếc rương này. Cũng lạ là khi tao biết là đã tìm được người thừa kế, sinh lực của tao tự nhiên xuống hẳn. Tao cảm thấy như đã hoàn tất được một việc vĩ đại và sẵn sàng rời khỏi thế giới này trong thanh bình.”
Giọng Lương Thành yếu hẳn. Ông nhắp một chút nước sâm, nhắm nghiền mắt để tịnh dưỡng, rồi tiếp tục.
“Mày nghe kỹ đây vì có lẽ tao không còn sức để lập lại những lời sau đây. “Thiên Ân cúi sát đầu vào người chú nuôi, mở rộng mắt cũng như tâm trí, để thu nhận hoàn toàn. Ông già thều thào, “Tao trao lại cho mày chiếc rương này cùng 10 tập kinh quý báu. Tuy nhiên, tao có vài điều kiện cho mày. Mày phải hứa là sẽ thực thi nghiêm chỉnh. Cùng với chiếc rương, trên bàn kia, tao đã để sẵn một phong bì có đựng 200 quan tiền Pháp. Đây là số tiền nhỏ, đủ cho mày bắt đầu sự nghiệp buôn bán. Tao có thể cho mày nhiều hơn, một số tiền thực lớn, nhưng làm như vậy sẽ chỉ làm hư hỏng mày. Mày phải trở thành một người mại bản giàu có và thành công do nơi cố gắng của mày, không phải do nơi đâu khác. Đó cũng là mục tiêu của đời mày mà mày đã nói với tao hôm ở Nha Trang.
“Sáng mai, mày xuống cơ sở Phước Thành gặp thằng Bẩy Trạch. Nó sẽ sắp xếp để mày có một chân làm việc ở chiếc tàu sẽ đi Pháp tuần tới. Khi tàu tới Marseille, mày hãy lên bờ, ở lại rồi tìm cách làm ăn ở Pháp. Mày phải rời khỏi đây, vì tao tin là mày sẽ thành công lớn. Cá lớn phải sống ở biển cả sông hồ, không thể ở một suối rạch ao tù. Đi ra với thế giới học cái khôn cái giỏi của thiên hạ. Từ Pháp mày sẽ có cơ hội làm ăn với Âu châu rồi Mỹ châu. Bây giờ hãy bắt đầu ở Marseille.
“Khi tới Pháp, phải kiếm chỗ ăn ở tạm. Khi ấm chỗ rồi, hãy lấy ra tờ kinh số 1. Tao đã dịch ra sẵn tiếng Việt cho mày. Mày sẽ đọc đi đọc lại, nghiền ngẫm tới lui, cho đến khi thuộc lòng từng dòng chữ. Dù thuộc lòng rồi, mày cũng phải lập đi lập lại mỗi ngày, liên tục trong 30 ngày. Chỉ khi mày thấu đáo được mọi ý nghĩa, và chỉ sau 30 ngày, mày mới bắt đầu tờ kinh số 2. Vừa học vừa ứng dụng vào công việc làm ăn mỗi ngày, mày sẽ thấy thương vụ gia tăng theo cấp số nhân. Điều kiện thứ nhất của tao là mày phải thề là mày sẽ nghiêm chỉnh thực thi hoàn toàn theo huấn lệnh của tờ kinh số 1. Mày có chịu thề không?
“Dạ, thưa chú, con xin thề.”
“Tốt. Khi mày áp dụng hết 9 nguyên lý trong 9 tờ kinh một cách đứng đắn toàn chỉnh, mày sẽ trở thành một tên mại bản giàu có và thành công hơn là mày mơ ước. Điều kiện thứ hai của tao là mày phải thề là mày sẽ luôn luôn đem một phần ba lợi tức và của cải kiếm được trao tặng lại cho những người kém may mắn hơn mày. Dù bất cứ trạng huống nào, mày sẽ không bội ước lời hứa này.
Mày có chịu thề không?”
“Dạ, thưa chú, con xin thề.”
“Và điều kiện sau cùng là mày phải giữ kín không chia sẻ với ai tờ kinh hay những nguyên lý chứa đựng trong đó. Bất cứ ai. Cho đến một ngày nào đó, một dấu hiệu siêu hình sẽ cho mày biết là sẽ phải trao lại chiếc rương cho người đó. Từ trong tim mày, mày sẽ biết, dù người đó không biết gì về cái rương. Ngoài ra, khi mày giao lại cho người thứ ba này, người này sẽ không cần phải giữ kín như tao và mày nữa. Lá thư của cha nuôi tao có nói rõ là người thứ ba sẽ toàn quyền chia sẻ nguyên lý này với thiên hạ. Mày có chịu thề là sẽ tuân theo lời dặn này không?”
“Dạ thưa chú, con xin thề.”
Lương Thành thở dài nhẹ nhõm, như một gánh nặng ngàn cân vừa được lấy khỏi đôi vai gầy yếu. Ông cười nhẹ, run run vuốt má Thiên Ân, rồi cầm chặt tay hắn.
“Lấy chiếc rương này, cái phong bì trên kia rồi sửa soạn rời Việt Nam.. Tao sẽ không bao giờ còn gặp mày nữa, tao nghĩ vậy. Tao cầu chúc mày mọi sự may mắn và nhớ là lúc nào, tao cũng trông đợi sự thành công của mày với tất cả thương yêu. Đừng suy nghĩ thêm vụ con gái ông Thái Hưng. Sau vài năm thành công, mày sẽ vinh quang trở về sum họp, và nếu tao không còn sống, cho tao gởi lời chúc trước, tất cả hạnh phúc cho hai đứa mày.”
Giòng nước mắt tuôn tràn khắp mặt Thiên Ân. Hắn thổn thức cúi hôn đôi tay gầy của Lương Thành. “Con cám ơn chú. Con không bao giờ quên ơn chú. Con sẽ về thăm lại chú.” Nhưng cả Thiên Ân lẫn Lương Thành đều có cảm giác đây là lần cuối cùng hai người gặp nhau. Thiên Ân khiêng chiếc rương nhỏ, từ từ ra cửa. Giọng đầy cảm xúc, hắn ngừng trước khi quay gót.
“Con còn nhớ lần trước khi con đi Hạ Lào chú có dặn con một câu: “Thất bại sẽ phải lùi bước nếu ý chí thành công của ta đủ mạnh.” “Con sẽ không bao giờ quên lời dặn đó.”
Lương Thành mỉm cười gật đầu. Ông giơ tay chào giả biệt. Lại một lần lên đường.
Chương 7
Cuối cùng Thiên Ân đã đến. Nước Pháp trong mộng tưởng, qua hình ảnh của những cuốn phim đen trắng, những bài hát từ lớp sơ ấu. đã hiện thực bằng muôn màu sắc và ngàn tiếng động. Những người da trắng thuộc địa, luôn luôn xa cách, đã trở nên một đụng chạm hàng ngày, xấu lẫn tốt, sạch lẫn dơ. Cái tổ ấm vẫn bao bọc Thiên Ân bao lâu nay ở Việt Nam, dù nghèo khổ, vẫn là một che chở. Giờ đây, Thiên Ân mới hiểu được như thế nào là cô đơn, yếu thế và trần trụi. Đủ mọi hạng người, kẻ giúp đỡ ân cần, người lạnh nhạt xa cách, và trên hết phải luôn luôn đối phó với những tên lợi dụng sự ngu dốt của những kẻ đến sau. Lối buôn bán ở Marseille cũng khác xa cách thức làm ăn ở Saigon. Những cửa hàng ngăn nắp, sạch sẽ và đầy đủ, cũng như những kho hàng sỉ vĩ đại, làm Thiên Ân bỡ ngỡ lo sợ, khi nghĩ đến ngày phải bước vào mời hàng.
Nhưng tất cả mọi chuyện sẽ phải gác lại để tính sau. Trước mắt là phải kiếm ra chỗ ăn ở tạm. Một tên thủy thủ bạn giới thiệu Thiên Ân với một gia đình người Tàu. Họ làm chủ một khu phố nhỏ, phía dưới là tiệm ăn Tàu, tầng trên là chỗ cho cả gia đình 6 người ăn ở.Qua một cái sân nhỏ, là nhà chứa xe. Họ biến nơi này thành một kho nhỏ chứa lương thực, phía trên họ xây một phòng nhỏ. Sau khi xoi mói nhìn kỹ dáng vóc và tướng mạo của Thiên Ân, ông chủ nhà hàng Tàu bằng lòng cho hắn mướn căn phòng nhỏ. Tiền thuê chỉ có 12 quan mỗi tháng, nhưng hắn phải rửa chén bát mỗi ngày 3, 4 tiếng để bù vào tiền ăn uống. Phòng không có nhà tắm, hắn phải dùng nhà vệ sinh công cộng. Nghĩ đến mùa đông sắp đến với dòng nước lạnh mỗi khi phải tắm rửa, Thiên Ân rùng mình.
Sau khi thỏa thuận mọi điều kiện mà không dám hé môi xin xỏ một lời. Thiên Ân khuân hành lý lên căn phòng nhỏ. Hắn cẩn thận để chiếc rương dưới chân giường rồi lấy ra những tập da có ghi những lời kinh. Hắn đưa tay sờ nhè nhẹ lên những giòng chữ. Như bị điện giật, hắn rút tay lại, nghi ngờ vì những giòng chữ như có vẻ sinh động. Hắn đứng dậy, nhìn qua khung cửa sổ. Bên dưới, người qua lại tấp nập. Cách đó chừng 200 thước, một ngôi chợ vĩ đại với bao nhiêu là mặt hàng, làm hoa mắt người mua. Sự sợ hãi và mối nghi ngờ lại xâm chiếm đầu óc Thiên Ân. Hắn cảm thấy niềm tự tin kiêu hãnh lần lần biến mất.
Hắn nhắm nghiền mắt, nghe rõ từng chút ồn ào của đám người khác chủng tộc, gục đầu vào tường và lầm bầm, “Mày điên khùng rồi Thiên Ân. Một thằng tài xế nghèo hèn mà dám mơ một ngày nào đó, mày sẽ trở thành người giàu nhất thế giới. Mày không đủ can đảm để bước vào một tiệm tạp hóa nhỏ nơi này. Ngay hôm nay, mày đã thấy rõ, lối làm ăn của người Tây Phương. Làm thế nào mày có thể sánh nổi. Liều lĩnh hay kiên nhẫn hay khéo léo, mày cứ so sánh khả năng mày với những tên mại bản lớn, nhỏ khắp Marseille, mày sẽ thấy kết quả sau cùng rồi sẽ ra sao. Chú Lương Thành ơi, có lẽ con lại sắp sửa làm chú thất vọng thêm một lần nữa.”
Vừa mệt sau một chuyến lữ hành dài, vừa buồn chán tủi thân với hoàn cảnh gần như tuyệt vọng. Thiên Ân nằm dài trên giường, hai dòng nước mắt lao đao. Rồi hắn thiếp ngủ đi một giấc thật dài.
Khi hắn tỉnh giấc, trời vừa chợt sáng. Ánh nắng đầu ngày thấp thoáng trên ngọn cây ngoài cửa sổ như ngàn hạt kim cương ca hát. Chợt một tiếng chim chim chíp làm hắn ngồi bật dậy. Từ đâu không biết, một con chim sẻ nhỏ đang đâu trên chiếc rương quý dưới chân giường. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cả trăm con chim đang ríu rít chào mừng rạng đông với bài hát quen thuộc trên cây sồi. Vài con chim bay đến thành cửa sổ, nhưng thấy bóng dáng của Thiên Ân, bọn chúng sợ hãi bay mất. Chỉ có con chim nhỏ này. Nó đưa mắt nhìn Thiên Ân rất bình thản.
Thiên Ân đi xuống giường lại gần chiếc rương, đưa tay ra vẫy mời. Con chim sẻ bay vào lòng tay hắn, chíp chíp.
“Cả ngàn con chim như mày đã hoảng sợ và yên phận trên chùm cây. Chỉ có mày là can đảm bay qua cánh cửa sổ.”Con chim mổ nhẹ trên tay Thiên Ân như hiểu ý hắn. Hắn để con chim trên chiếc bàn, còn sót lại ít vụn bánh mì và phó mát ngày hôm qua, con chim ăn trong điềm nhiên.
Một ý nghĩ chợt vút qua đầu óc Thiên Ân. Hắn chạy đến khung cửa sổ, đo ngắm kích thước của chấn song gỗ nhỏ. “Làm thế nào con chim có thể qua lọt chấn song nhỏ như thế này?”, hắn tự hỏi. Rồi hắn nhớ lại lời đã lập lại với Lương Thành trước ngày rời Saigon “Thất bại sẽ phải lùi bước nếu ý chí thành công của ta đủ mạnh.”
Hắn trở lại dưới chân giường, mở chiếc rương cũ ra. Hắn lục được tờ kinh có ghi số một, rồi chăm chú trải ra trên giường. Nỗi lo sợ từ trước bỗng nhiên biến mất. Hắn quay nhìn con chim sẻ. Nó cũng đã bay mất đi đâu, chỉ còn lại vài vụn bánh mì. Thiên Ân nhìn xuống tờ kinh, hắn bắt đầu đọc thành tiếng.. Tờ kinh số một...