3 thg 7, 2013

Đối với người thân và bạn đời

fr33d00m wrote:


Em chưa hiểu việc tránh xa người mình yêu thương ở đây là như thế nào. Vd: Em đang bực bội khó chịu, thì em sẽ phải liên kết cảm xúc đó với những thứ mà em ghét bỏ, không muốn thấy, và tránh hiện lên những hình ảnh, suy nghĩ của những người quan trọng với mình trong đầu, hay là trong trường hợp đó, tránh xa người mình yêu thương có nghĩa là mình bỏ đi đâu đó một thời gian, khi mình đã bình tâm trở lại thì mọi chuyện lại như bình thường hả anh?
Cám ơn anh, chúc anh có thêm nhiều niềm vui và sức khoẻsmilie 


Em nên làm cả 2 thì tốt, có nghĩa lúc bực bội khó chịu

1. Nên suy nghĩ tới người mình ghét... mục đích là để dồn mọi cảm giác tức giận đó tới người mình ghét, khiến cho mình càng ghét người đó hơn

2. Tránh xa người mình yêu thương, có nghĩa là đi đâu đó đừng gặp họ là được

Tương tự cho trường hợp ngược lại, lúc cảm thấy hạnh phúc, sung sướng

1. Nghĩ tới cái mình thích, người mình yêu thương... mục đích là để dồn cảm giác hạnh phúc đó tới họ, khiến cho minh sẽ càng thích cái mình thích, càng yêu thương người mình yêu thương

2. Tiếp xúc hay gặp mặt trò chuyện với người mình yêu thương...

Em hãy nhớ đây mới chỉ là 1 chiều thôi, có nghĩa là em dồn cảm xúc hạnh phúc tới người mình yêu thương, thế nhưng họ lại làm những hành động khiến em khó chịu thì cảm giác yêu thương đó nó cũng giảm dần... Cho nên chỉ có "hoà hợp với nhau" thì mối quan hệ này sẽ đưa em tới thiên đường, còn không thì cũng phí thời gian và nhàm chán

Cho nên hiện tại anh chỉ dồn mọi cảm giác hạnh phúc và sung sướng lên ước mơ của mình thôi, còn sau này khi anh đã đủ khả năng để xây dựng các mối quan hệ bền vững như xây dựng gia đình, tìm bạn bè... thì anh sẽ dùng "phép màu" để tìm ra người hoà hợp với mình ( sẽ cung cấp công thức này cho bạn đọc sau)

Bởi vậy em cẩn thận với việc này, vì ước mơ, mục đích sống của em nó sẽ theo em suốt đời, nó giống như người bạn không bao giờ chia cắt, còn mối quan hệ với con người thì rất phức tạp, cái này anh đã nói rất nhiều lần: Người dốt họ rất nguy hiểm và phiền phức vì họ không biết cách ứng xử để người khác hài lòng, cho nên dù em có tốt với họ đến mấy thì cũng tới lúc cái dốt của họ nó bùng phát, và đây là lúc em cảm thấy thất vọng, thất vọng vì em đã tốn rất nhiều thời gian và sức lực cho họ, nhưng cái em nhận lại là: tức giận, thất vọng, hối hận...


sadness_hn wrote:



Em muốn hỏi anh một câu đó là em vẫn nghĩ người bạn đời là người bạn tri kỉ, chia sẻ cuộc sống và tất cả mọi thứ.

Sau 1 ngày dài mệt mỏi hay gặp chuyện không vui mà ko thể nói được cho ai để giải toả nỗi lòng, chỉ mong về nhà với tổ ấm bé nhỏ, có 1 người bạn - người yêu chịu nghe mình nói và chia sẻ với mình.

Nếu anh nói là tránh việc đó, vậy thì khó quá, có tâm sự ắt cần nơi trút, để lâu trong lòng ko sớm thì muộn cũng sẽ điên, vậy mà a lại bảo là không nên nói ra, có ai nắm tay từ sáng tới tối được đâu, cuộc sống luôn có những bất ngờ, vợ chồng cũng vậy, sao tránh khỏi lúc bất đồng.

Nếu cuộc sống luôn luôn là hạnh phúc thì em nghĩ đó không còn là cuộc sống, cứ trắc trở, cứ khó khăn để mỗi lần vượt qua được lại là 1 lần được hạnh phúc, và nếu có một người bạn đồng hành cùng ta dù đau khổ, bệnh tật hay giàu có, vui vẻ thì càng tuyệt vời hơn chứ ạ?

Câu cuối, anh cho e xin lại tên mấy giáo trình Slang + Idiom dược không ạ? Và mấy cái đó học song song với Effortless English hay học xong EE mới học. Em cảm ơn anh nhiều ạ.
 


Anh góp ý với em như sau, mặc dù anh chưa có người yêu, bạn đời, bạn tri kỷ... nhưng lĩnh vực này anh đã bỏ không ít thời gian để nghiên cứu, thế nhưng đây cũng chỉ là quan niệm của anh thôi và quan niệm này anh tích luỹ được từ những người lập gia đình và mảng Tâm Lý học, cho nên có thể nó không phù hợp với em và người khác

Vấn đề hạnh phúc mà anh tìm kiếm thì có lẽ nó khác với phần đông dân số bởi vì:

1. Cái anh vươn tới là cái toàn mỹ và toàn bích cho nên anh không chấp nhận bất cứ một cảm giác hay mối quan hệ nào dẫn tới đau khổ, vì vậy thà anh sống 1 mình còn hơn dính vào bất cứ một mối quan hệ nào, bởi tại vì anh đang vui vẻ và có thể sống như thế cho tới chết thì lí do gì để tìm kiếm đau khổ

2. Nếu có bạn đời thì người này phải hoà hợp, và sự hoà hợp này thì phải là tâm hồn, tư duy... nếu không cuộc hôn nhân đó cũng chỉ dẫn tới địa ngục. Em có biết Anthony Robbins ông ta đã chia tay người bạn đời thứ nhất và hiện đang sống với người thứ 2, ông ta cũng tâm sự rằng hôn nhân chỉ dẫn người ta đến 2 con đường: hạnh phúc nếu 2 người có cùng lí tưởng và ước mơ và địa ngục nếu ngược lại. Người Mỹ họ khác Việt Nam ở chỗ là họ có tự do trong việc chia tay, li dị, còn chúng ta thì cứ ráng mà sống

Robert Kiyosaki ông ta có một người vợ tuyệt vời, người đã cùng ông ta vượt qua biết bao sóng gió nói chung là hoạn nạn có nhau

Thế câu hỏi anh đặt ra cho em

1. Em có người bạn đời để làm gì?

-Nếu có chỉ vì đến tuổi phải lấy chồng, cưới vợ.. thì anh không nói

-Nếu em xem đó là người để em trút bầu tâm sự, tức là như em nói "Sau 1 ngày dài mệt mỏi hay gặp chuyện không vui mà ko thể nói được cho ai để giải toả nỗi lòng, chỉ mong về nhà với tổ ấm bé nhỏ, có 1 người bạn - người yêu chịu nghe mình nói và chia sẻ với mình." thì lúc này em hãy nhớ: giữa việc tâm sự và cùng chia sẻ hoạn nạn nó khác với việc xem người bạn đời như chỗ để ta "giận cá chém thớt", và thước đo này nó mong manh lắm

Nhưng dựa trên hiểu biết của anh: hầu như những cuộc hôn nhân như thế chẳng đưa đi về đâu cả-em cứ dùng cuộc đời của mình để kiểm tra. Vì tâm lý con người nó rất phức tạp, cái này anh đã nói trong bài NLP: nếu như em cứ muốn giải toả cơn tức giận bằng cách tâm sự với người bạn đời thì rất nguy hiểm-cái nguy hiểm này sẽ tới trong 1 thời gian không xa

Quan niệm của em: "Nếu cuộc sống luôn luôn là hạnh phúc thì em nghĩ đó không còn là cuộc sống, cứ trắc trở, cứ khó khăn để mỗi lần vượt qua được lại là 1 lần được hạnh phúc, và nếu có một người bạn đồng hành cùng ta dù đau khổ, bệnh tật hay giàu có, vui vẻ thì càng tuyệt vời hơn chứ ạ?"

Anh nói với em, quan niệm đó cũng là quan niệm của em thôi, và quan niệm này là quan niệm của phần đông dân số, cho nên cuộc đời em không sớm thì muộn cũng như thế: đó là cứ hạnh phúc sau đó gian nan, trắc trở... quay lại vấn đề TIN CÁI GÌ THÌ CÓ CÁI ĐÓ

Còn quan niệm của anh nó khác: anh muốn từ đây cho tới chết cuộc đời anh chỉ toàn hạnh phúc

Cái khác biệt: em không biết cái gì để làm và lấp đầy 24t đồng hồ cho nên cảm giác của em nó bị "chai lì" có nghĩa là cứ bao nhiêu đó

Còn anh thì thiếu gì cái để làm, những thứ anh làm mà cụ thể là những thứ anh muốn hưởng thụ thì từ đây cho tới chết cũng không hết-thế lí do gì để anh chọn cuộc đời phải gian nan, trắc trở sau đó vượt qua nó rồi thấy hạnh phúc

Anh miêu tả cuộc đời của con người bình thường như sau: Khi có gia đình và con cái thì

-Sáng dậy đi làm, tối về đi ngủ

-Vợ chồng thì lâu lâu cũng có tiếng qua tiếng lại

-Có gì thì kể cho nhau nghe

...... Tóm lại: Cuộc đời nó cũng chỉ có bao nhiêu đó rồi chết, cho nên những cảm xúc như sau nó cứ xoay vòng: yêu thương sau đó giận, sau đó cãi lộn, sau đó làm lành...

Còn cuộc đời của anh thì như sau:

-Phải hưởng thụ cho hết cái tốt và cái đẹp trên đời-cái này thì có hưởng thụ tới chết cũng chưa hết

-Anh sẽ tìm ra người bạn đời như mong muốn sau đó cả hai cùng hưởng thụ với nhau

-Sau đó xây dựng gia đình sinh con đẻ cái... dạy cho nó học, dẫn nó đi khắp nơi trên thế giới... Nói tóm lại là phải có thứ gì đó khiến 2 vợ chồng cùng làm chung... Lúc này thì lấy đâu ra bực tức để tâm sự

Muốn sống được cuộc đời như anh nói thì phải thoả mãn

-Phải có tiền và không cần làm gì nhiều vẫn có tiền

-Phải thừa tiền mới đủ để hưởng thụ

-Hai vợ chồng phải có cùng ước mơ, cùng tính cách và thấu hiểu lẫn nhau

-Không đụng chạm gì đến ai để tránh trách nhiệm và những chuyện phiền phức

-Có tự do

................

Nếu em thoả mãn như thế thì

-Em không phải đi làm thì lấy đâu em mệt mỏi và bực tức cả ngày sau đó phải kiếm người tâm sự để giải toả

-Nếu em tìm được người hoà hợp với mình thì lấy đâu ra hai người phải gây gỗ cãi lộn sau đó làm lành

-Thời gian 24h/ngày của em chỉ dành để chơi chơi và chơi, chơi với ai? chơi với người bạn đời, với con cái. Chơi ở đâu? Chỗ nào đẹp nhất trên thế giới thì chơi, thích chỗ nào chơi chỗ đó...

Tóm lại cuộc đời như thế hoàn toàn nó khác với em mô tả, và anh cũng không biết trả lời sao cho câu hỏi của em vì anh thật sự không hiểu tại sao em lại đi chọn cuộc đời đó. Và đây là lí do:

1. Muốn không làm mà vẫn có tiền thì thật sự là nan giải. Có cái nghề nào như thế không? Đương nhiên là em không biết, thế nhưng anh biết vì anh đã tốn công sức để tìm ra nó, vì chỉ có cái nghề không cần làm vẫn đẻ ra tiền mới giúp anh sống như mong muốn

2. Có cái nghề nào mà có tự do và không dính líu tới trách nhiệm, cãi vả hay không? Câu trả lời là có thế nhưng em không biết và em lại đi chọn cái nghề như bao con người, đó là phải tương tác, phải đụng chạm từ đó sinh ra gây gỗ, chán nản

3. Có người bạn đời nào hợp với mình không? Câu trả lời là có, có điều em không chịu tìm thôi và hãy nhớ tới câu này "Nồi nào thì vung nấy"

Kết luận: Những gì Doremon cung cấp cho các bạn cũng chỉ mục đích này và đã nói rất nhiều lần: Cung cấp một con đường để các bạn sống một cuộc đời hạnh phúc nhất và hoành tráng nhất mà con người có thể tưởng tượng được 


mimi_pro wrote:


Nhưng sao về phương diện tình cảm em không thể kiềm chế được.

Em có 2 người bạn gọi là rất thân với em,học với nhau 10 năm rồi. Một người sống vô tư,không lo nghĩ gì ,em bảo lo cho tương lai đi thì nó bảo tới đâu tính tới đó;một người quá tham vọng trong vấn đề học vị mà lại có tính tự cao quá mức,đến nỗi em giới thiệu Topic này nó đọc xong trang 1 lại nói một câu "tau cũng tầm cỡ như gã đó" rồi out luôn.

Em vừa thương vừa giận họ,nói chuyện không hợp nhau nhưng vấn hay qua lại,dẫn đến hay đi với nhau nhưng lại "không nói một lời".Em muốn tốt cho họ và ngược lại họ cũng dành cho em một tình bạn chân thành nhất.

Nhưng tư tưởng khác nhau quá,em luôn không để ý cũng như để người "không cùng đạo" ảnh hưởng đến mình nhưng sao em luôn nghĩ về 2 người này.Anh từng trải qua không anh Mon?Khó xử quá nếu là người khác thì em sẵn lòng nói câu"đạo bất đồng bất tương phùng,tau và mày khác nhau mục đích",nhưng 2 đứa này thì phải im lặng,rồi lơ đi. 


Cái này anh nói rất nhiều lần, đối với ước mơ thì nó theo em suốt đời còn đối với con người thì nó rất phiền phức. Anh nói với em thế này: em nên bỏ họ đi

Bản thân anh có rất nhiều bạn cả nam lẫn nữ và rất thân, không phải khoe chứ người thương anh rất là nhiều cũng như người thân nhưng anh đã bỏ tất cả mặc dù có thân đến mấy vì không hợp nhau thì mối quan hệ đó chẳng đưa em đi về đâu ngoài việc phí thời gian

Lí do như sau:

1. Con người ta chỉ sống có 1 lần rồi chết cho nên dù trong 1 ngày 24h em có như thế nào thì thời gian nó cũng trôi qua. Nếu em muốn phí thời gian của đời mình bằng cách cứ đi chăm lo và gìn giữ những mối quan hệ chẳng đi đến đâu thì đó là quyền của em anh không cấm. Riêng anh thì không thay vì tìm cách làm hài lòng họ thì bỏ cho rồi để sống cho ước mơ

2. Thế giới này rất rộng lớn, không có người bạn này ta tìm người khác. Có những người chỉ cần em trò chuyện tiếp xúc với họ vài lần thì đã có cảm giác như thân quen, gần gũi đến mấy chục năm, và ngược lại. Cho nên chẳng có gì phải nuối tiếc khi ta từ bỏ quá khứ, vì quá khứ nó cũng là dĩ vãng mà thôi,níu kéo để làm gì

3. Khi em sống cho ước mơ của mình thì 1 ngày 24h em luôn hăng hái, sau đó nếu em thích thì em có thể tham gia vào các tổ chức từ thiện nào đó trên thế giới như Hội Bảo Vệ Động Vật Hoang Dã.... tham gia hoạt động vào đó vài tháng thì em có thể tìm ra khối người hợp với mình

Có nghĩa là: Còn có hàng triệu con người có thể cùng em chia sẻ buồn vui, ước mơ... thế tại sao em không tìm đến họ mà cứ phải đi gìn giữ những mối quan hệ mà em cảm thấy không thích

Hiện anh không có bất cứ người bạn nào, nhưng anh rất vui vì việc anh muốn làm nó không hết thì lấy đâu đi quan tâm đến người khác nghĩ mình như thế nào. Sau khi anh xây dựng xong thứ anh muốn thì anh có thể tham gia Hội Leo Núi... rồi cùng đi chinh phục đỉnh Everest với họ, sau đó kết bạn luôn...

Em hiểu ý anh nói không: Thay vì thời gian em phí phạm để đi làm hài lòng người không hợp với mình thì em rèn luyện tài năng, sau đó vươn ra thế giới tìm người hợp với mình. Em muốn cái gì? Nếu em muốn làm từ thiện thì tham gia vào các câu lạc bộ từ thiện trên thế giới... Muốn câu cá thì tương tự... Muốn tìm người yêu thì tham gia vào các CLB đó... Có nghĩa là trên thế giới có rất nhiều loại tổ chức, mỗi tổ chức thì qui tụ những người có cùng sở thích lại với nhau. Em thích cái gì thì tham gia vào cái đó

Hơn nữa lúc này em kết bạn với người nước ngoài... nói chung là rất vui....

Còn vì lí do gì mà em không bỏ được thì đó là do em.


sadness_hn wrote:



Em không biết phải làm sao nữa để mẹ em hài lòng, làm sao để mẹ em thấy hạnh phúc với cuộc sống, lối mòn trong suy nghĩ của mẹ em làm sao để thay đổi được.

Anh Mon đọc nhiều sách tâm lý thế thì anh có lời khuyên nào cho vấn đề của em và mẹ không?

 


Anh nói thật với em điều này em đừng buồn: Không ai có thể chữa được người khác ngoài bản thân họ

Người thân của anh có hàng đống người cũng như mẹ em, anh cũng muốn chữa chứ, thế nhưng anh biết là anh không đủ khả năng, nếu em chữa được thì em có thể giúp anh

Một lần nữa anh lại nói: Người dốt họ rất nguy hiểm và phiền phức, bởi vì họ không bao giờ biết đâu là đúng đâu là sai, đâu là tình cảm chân thành và đâu là dối trá

Cách tốt nhất cho em: Sống xa gia đình và ít liên lạc để lâu lâu gặp nhau thì còn nhớ đến nhau. Khi nào em làm ra nhiều tiền rồi thì lúc đó em cho mẹ em sống 1 cuộc đời khác, lúc đó mẹ em sẽ tự thay đổi thôi, còn hiện tại thì anh bó tay