2 thg 7, 2013

Doremon vs mrro về "sách sướng".



mrro wrote:

câu hỏi mở đầu cho chủ đề này rất đơn giản: học tiếng Anh thế nào cho hiệu quả và tôi thấy chỉ có bài viết đầu tiên là hướng đến trả lời câu hỏi này, còn lại đều bàn đến những vấn đề không liên quan, trích từ những cuốn sách self-help mà có lần tôi gọi là "sách sướng" [1]. tôi có lời khuyên cho bạn doremon-nobita là hãy bớt thời gian đọc những cuốn sách như thế và dành nhiều thời gian hơn để học những kỹ năng cụ thể.

 


mrro nói rằng trừ bài viết đầu tiên thì các bài viết còn lại đều trích từ "sách sướng", và nó không có tác dụng gì. Vậy tôi xin hỏi mrro, con người ta khác với robot ở chỗ nào? Đó là ở cảm xúc, chúng ta có trái tim, có yêu, ghét, giận, hờn... chứ không phải là cục đất, cục đá vô cảm. Vậy mrro dựa trên cơ sở gì để khẳng định những bài viết về ước mơ, lí tưởng... là "sách sướng" và vô bổ?

Một đội quân dù hùng mạnh đến đâu, được trang bị đao, gươm, giáo mác... nhưng ý chí không có, niềm tin không vững thì đánh bại được ai? Một phương pháp dù hay, nhưng không khơi gợi cho người đọc niềm tin và sự hưng phấn thì có ích gì?

Tại sao có những tác phẩm văn học thuộc hàng kinh điển của thế giới, có thể động viên người khác ham sống, tự tin lại được cho là "sách sướng" và vô bổ. Những câu chuyện trong loạt sách hạt giống tâm hồn... có thể làm người ta rơi nước mắt, có thể biến kẻ chai sạn trở thành mềm mỏng, biến người nản lòng thêm sức sống thì nó vô bổ chỗ nào?

Những loạt sách viết về vĩ nhân, về tài năng ẩn chứa trong con người... nhằm làm cho người đọc thêm tự tin và ham sống thì nó "tự sướng" ra sao?

Những mảng kiến thức phụ như Xã hội học, Tâm lí học, binh pháp... có tác dụng rất lớn cho tất cả các chuyên ngành thì mrro cho là vô bổ. Vậy theo mrro thì nên học những kỹ năng cụ thể nào? Dù ta có là ai thì ta cũng sống trong 1 môi trường xã hội, có làm ngành nghề nào thì cũng có sự tương tác với người khác... vậy nó vô bổ ở đâu? mrro khuyên tôi nên bớt thời gian để đọc các cuốn sách thế này để học cái gì? Để học những kỹ năng cụ thể sau đó biến thành con robot vô hồn, vô cảm...

Nếu quên đi các yếu tố như tình cảm, niềm tin, ý chí, lí tưởng... thì topic này của tôi vô giá trị. Bài viết đầu tiên mrro nhận xét là cốt lõi của topic thi tôi nghĩ nó chẳng đáng là bao, đó là viết để cho robot đọc, các bài còn lại là tôi viết cho con người-động vật có trái tim, có cảm xúc...

Mong mrro giúp tôi khám phá những điều mà tôi chưa biết: yếu tố niềm tin, lí tướng, ước mơ...có cần thiết hay không. Nếu không cần thiết thì mong mrro xoá tất cả các bài viết của tôi có liên quan đến các vấn đề trên